Tảng sáng, Đức chậm rãi bước trở về, thân mình ám đầy mồ hôi, một vài vết cháy xém nho nhỏ, hơi thở nặng nề nhưng thân hình vẫn thẳng tắp, Lạc phong kiếm trên tay thu lại vào trong cơ thể.
Một bóng người đã đứng trước ở đó chờ hắn, bóng dáng mảnh mai trong làn tuyết rơi, chiếc áo khoác trùm đầu đã đóng một lớp tuyết mỏng, hơi thở mang theo những làn sương khói. Hân khép hờ mắt cầm một mũi tên trên tay, bàn tay giơ về phía trước hơi sáng lên những quang ấn. Trên gốc cây gần đó, một số mũi tên còn cắm trên đó, vài mũi xuyên qua cả thân cây thông biến dị to lớn cứng chắc.
Nghe tiếng bước chân của hắn, cô mở mắt ra, nhìn về phía Đức, rồi đột ngột thu lại mũi tên đó vào trong nhẫn, rút ra một mũi tên khác, cổ tay khẽ đảo, Hồn binh ma cung đã xuất hiện trên tay, nhắm thẳng về phía Đức bắn ra với tốc độ rất nhanh.
Đức vội đưa tay lên chụp lấy, đây là một mũi tên bằng gỗ, đầu tên cũng không có, hơn nữa tốc độ phát tên cũng không nhanh như tốc độ bình thường của Hân nên hắn chụp được rất dễ dàng.
Dở khóc dở cười, Đức xoay tròn mũi tên trên tay lên tiếng hỏi: “Cái này là sao đây, tặng anh hả?”
Hân nghiêm mặt nhìn hắn trả lời: “Cái đó là ghen đấy”
Đức cười một tiếng bước đến trước mặt Hân, thú vị nhìn vào gương mặt của Hân, Hân cũng ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt của cô sáng như sao, gương mặt nghiêm túc tỏ vẻ lạnh lùng nhưng kỳ thực chẳng có chút tức giận nào.
Gương mặt xinh đẹp hơi ửng đỏ dưới cái lạnh giá của trời tuyết khiến nhìn cô càng rạng rỡ. Hắn vẫn nhìn Hân như thế, ánh mắt mang theo vẻ say mê dịu dàng như ngắm nhìn tạo vật xinh đẹp nhất thế gian.
Không chịu nổi ánh mắt của hắn, Hân cúi đầu nhìn xuống đất, Đức khẽ đưa tay tháo chiếc mũ trùm đầu của cô, cánh tay khẽ vuốt lọn tóc rối qua một bên, cúi đầu đặt lên môi của Hân một nụ hôn thật sâu, hai tay vòng qua ôm cô thật chặt.
Nụ hôn kéo dài thật lâu, ngọt ngào và đê mê, hai bóng người ôm nhau giữa trời tuyết trắng, trong ánh sáng sớm buổi ban mai.
Một lúc sau, hai người mới tách ra, Đức nhìn Hân nhẹ giọng hỏi: “Còn ghen nữa không?”
“Còn … ” Hân ngẩng đầu bướng bỉnh đáp, vừa dứt lời thì hắn đã khóa chặt môi cô lại, khiến lời định nói tiếp không thể cất lên, chỉ có thể ưm ưm trong miệng.
“Còn nữa không?” Đức nhìn Hân ranh mãnh hỏi tiếp
Thở gấp một cái, má đỏ bừng, Hân đấm nhẹ vào giữa ngực hắn: “Anh xấu lắm”
Đức ngửa đầu cười to, ôm lấy vai Hân kéo cô ngồi xuống tảng đá gần đó, nhẹ giọng hỏi: “Sao em lại ở đây chờ anh?”
Hắn đương nhiên không nghĩ là Hân ghen tuông gì, với khả năng cảm nhận của cô, chuyện tối qua, Hân chắc hẳn phải biết rõ, vẻ mặt của cô cũng chả có vẻ gì tức giận gì cả.
Hân dúi mũi giày dưới nền tuyết, hai tay chống dưới tảng đá, nhìn hắn thật sâu rồi dịu giọng hỏi:
“Anh đang có tâm sự phải không?”
Dạo gần đây, càng gần tới vị trí căn cứ mà hắn nói, cô nhạy cảm nhận thấy Đức càng trở nên trầm mặc, hắn đang có điều gì đó giấu kín trong lòng. Hắn là một người đàn ông của trách nhiệm, trọng tình nghĩa, dám gánh vác, dám đảm đương nhưng cũng chính vì vậy, hắn cứ âm thầm nhận lấy mọi thứ, gánh nặng trên vai hắn càng lúc càng thấy nặng nề hơn.
Áp lực là tốt nhưng áp lực quá lớn sẽ dễ khiến người ta sụp đổ, nhìn hắn luôn dẫn đầu xông về phía trước, nhìn hắn âm thầm luyện tập từng đêm không ngừng nghỉ, cô cảm thấy rất đau lòng, cô muốn mình là người có thể chia sẻ gánh nặng ấy với hắn.
Đức nhìn sâu vào ánh mắt của Hân, yên lặng một lát, hắn quay đầu nhìn về phía trước, tay khẽ nắm lại, ánh mắt xa xăm, lên tiếng kể:
“Có một lần, trong một lần thi hành nhiệm vụ …. anh đã khiến cả đội của mình phải mất mạng”
Giọng nói của hắn mang theo áy náy và tự trách, xen lẫn một chút bi thương. Hân dịu dàng cầm lấy tay của hắn, nghiêng đầu im lặng lắng nghe.
Đức cất giọng đều đều kể về lần đột kích đó (Chương 148: Hồi ức), hắn đã luôn nghĩ rằng, nếu lần đó không phải là hắn phát hiện ra tên kia, cả đội có thể giờ vẫn còn sống, câu nói của tên gián điệp ấy, vẫn luôn ám ảnh trong đầu mỗi khi hắn nhớ về họ, hắn vẫn còn nhớ cảnh vợ và con gái của Hùng khóc đau đớn thế nào trong tang lễ chồng mình, hắn nhớ rõ vẻ mặt đau thương của mẹ và chị gái của Đạt. Những điều đó vẫn làm lòng hắn đau nhói khi nhớ lại.
“Đó không phải lỗi của anh” Hân nắm lấy bàn tay hắn, nhẹ giọng nói.
Đức cúi đầu, nhìn xuống đất, thở ra một hơi: “Điều đó không quan trọng”.
Quay sang nhìn Hân, hắn nở nụ cười: “Yên tâm, anh không sao đâu”, Hắn không phải người chìm đắm trong quá khứ đau buồn, những người thân ở hiện tại mới là thứ hắn phải đấu tranh để giữ gìn, cũng chính vì thế, hắn mới phải càng nỗ lực không ngừng. Cảm giác bất lực vô vọng khi phải đối mặt với tên gián điệp ấy, hắn không bao giờ muốn phải lặp lại nữa.
“Cái Project X54 đó, là cái gì vậy?” Hân lên tiếng hỏi
Đức yên lặng một lúc rồi khẽ lắc cổ tay, thanh Lạc phong kiếm hiện ra, hắn chỉ vào những ký hiệu tượng hình hiện ra ở chuôi kiếm, trả lời:
“Anh đã từng thấy những ký hiệu này trong một số file ảnh của Project X54, tuy rằng không có gì chắc chắn, nhưng anh có linh cảm rằng, nó sẽ chứa một số đầu mối dẫn đến câu trả lời cho những điều đang diễn ra”
Những ký tự tượng hình này vừa quen vừa lạ, nó có một số là ký tự ở viền trong các trống đồng Đông Sơn cổ, một số thì không, nhưng nếu nó đã nằm trong tài liệu mật của chính phủ, tức là nó ẩn chứa bí mật gì đó không thể để lộ, đó là điều mà Đức muốn nhắm tới, hắn luôn có cảm giác, đằng sau tất cả những thứ điên rồ đang diễn ra này, ẩn chứa một bí ẩn rất lớn.
“Chúng ta trở về thôi” Nắm lấy tay Hân, Đức đứng dậy, cả hai cùng nhau bước trở về khu lều trại.
………………………..
Một người thanh niên trong bộ quân phục đã sờn, rách, còn dính vài vết máu đã khô, hối hả chạy vào bên trên một căn nhà xây bốn tầng khá kiên cố, gặp một người đang đang ngồi xem bản đồ trước bàn làm việc, giơ tay lên chào kiểu quân đội: “Báo cáo”.
“Nói đi” Người đàng ông đang ngồi ngẩng đầu lên, lên tiếng. Đó là một người đàn ông trung niên, mái tóc đã hoa râm, nhưng gương mặt rất rắn rỏi, một vết sẹo dữ tợn ở má phải, giọng nói khá trầm.
“Đã mất liên lạc với đội trinh sát số 5 ở khu vực thác nước, thưa đội trưởng” Người thanh niên gấp gáp lên tiếng
“Bao lâu rồi? Tình trạng trước đó?” Vẫn giữ vẻ điềm tĩnh quen thuộc không hề hoản loạn, người đàn ông lên tiêng hỏi lại
“Cách đây khoảng ba phút, theo tin tức cuối cùng còn phát về, họ bị tấn công bởi xác sống” Người thanh niên lập tức báo lại
“Lập tức cử đội số 9 đến đó chi viện, gọi Linh đi theo” Người trung niên trầm giọng quay đầu ra lệnh, hai người đứng ở hai bên lập tức lên tiếng chấp hành, quay đầu chạy đi.
“Hy vọng là còn kịp” Người đàn ông trung niên chắp hai tay ra sau lưng nhìn về phía cửa sổ, nói thầm.
………………………………..
Qua hơn nửa ngày đi đường, cả nhóm của Đức và hai người Vỹ, Dung đã vượt qua đoạn đường rừng khó đi, đoạn đường nhựa dần hiện ra, dù loang lổ đầy ổ gà, và cây cỏ rậm rạp nhưng đã dễ dàng hơn nhiều, đích đến cách từ chỗ này có lẽ cũng không đến nỗi quá xa. Trên đường đi thỉnh thoảng cũng chạm trán một vài con thú biến dị, nhưng cấp độ không cao lắm, rất nhanh đều bị họ giải quyết.
Sau chuyện tối qua, cả Đức và Hân đều không nói gì, đối xử với cả hai người cũng không có gì khác lạ khiến sự thấp thỏm trong lòng Dung cũng giảm bớt đôi chút. Thất bại tối qua đả kích cô ta khá là nghiêm trọng, trước giờ cô chưa bao giờ bị kẻ nào từ chối kiểu đó bao giờ.
Cô ta từng thấy nhiều người đàn ông còn tỏ vẻ đàng hoàng đạo mạo hơn nhiều, nhưng chẳng phải khi gặp cô cũng hóa lang hóa sói đó sao, dâng mỡ trước miệng mèo, có mấy ai đủ sức để cưỡng lại, đàn ông không háo sắc vốn không phải đàn ông, đó là điều cô ta vẫn luôn tự cho là đúng. Nếu không phải lân la hỏi được ở chỗ của Lan, Đức và Hân là người yêu, chắc đến giờ cô ta vẫn còn cho rằng hắn ta bị gay.
Vỹ thì từ tối qua đến giờ vẫn giữ vẻ trầm mặc, dù có vẻ thật thà, nhưng anh ta không phải là đồ ngốc, trước đây ở nhóm cũ, Vỹ là người tiến hóa mạnh nhất trong cả nhóm, Dung đã lân la tiếp cận hắn, đủ lời ngọt ngào khiến lúc đó anh ta đã có cảm giác yêu thương cô thật lòng thậm chí còn có nhiều lúc liều thân bảo vệ cô ta. Sự việc tối qua khiến trong lòng hắn xuất hiện một vết nứt nghiêm trọng.
Còn đối với hai người này, Đức cũng chẳng có thiện cảm hay ác cảm gì nghiêm trọng, những cô gái thực dụng như cô ta nhiều lắm, hắn chả rỗi hơi mà thích hay là ghét, dẫn theo hai người này, một là coi như tiện tay làm một việc hảo tâm, còn hai là hắn cũng muốn để hai người vào trại tị nạn trước xem thử khu trại đó là một nơi như thế nào.
Vượt qua đỉnh con dốc, mọi người lúc này đã có thể lờ mờ nhìn thấy một thị trấn ở cách đó không xa, còn có một số dấu khói và lửa. Vỹ và Dung cũng khấp khởi vui mừng.
Vào lúc này, hai tai của Toàn khẽ giật giật, Đức cũng nhận thấy có điều khác thường, hắn vận dụng năng lượng từ lõi Rise vào mũi và tai, mùi máu theo hướng gió từ phía trước thổi lại, âm thanh chiến đấu ở phía xa mơ hồ truyền tới.
“Đi” Bỏ qua vẻ ngơ ngác của Vỹ và Dung, Đức quay qua nhìn Toàn gật đầu, dẫn đầu chạy về phía trước. Hân, Toàn và Lan lập tức bám sát ngay phía sau.