Nhìn Đức bước đi xa dần khỏi phòng họp, Quân nhìn Linh lên tiếng hỏi:
“Chúng ta có thể tin hắn được không?”
“Chúng ta có lựa chọn nào khác sao?” Linh ngồi xuống ghế, trả lời
“Có khi nào hắn được tên Dương đưa vào làm nội gián không? Hắn vừa vào lập tức chạm trán tên Dương, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?” Quân cau mày lên tiếng
“Không” Linh dùng tay xoa hai bên thái dương
“Anh ta có mục đích nào khác khi vào đây hay không thì tôi không rõ, nhưng không phải nội gián của Dương”
“Tôi đã hỏi 2 người đi cùng nhóm của anh ta, căn cứ theo biểu hiện và mạch đập, họ không nói dối, họ gặp Đức khi còn ở tít phía Thành Phố, nếu Dương có thể chịu khó làm đến thế này để cài nội gián thì quá rườm rà rồi”
“Chưa kể, nếu anh ta là nội gián, việc phối hợp với Dương bắt tôi đi từ tối hôm qua đã thành công rồi, không cần phải vẽ rắn thêm chân như vậy”
Còn một điều mà cô không nói ra, đó là từ trực giác của bản thân, không hiểu sao cô luôn cho rằng người này nhất định sẽ không làm điều gì bất lợi cho mình.
Người Đại tá già cau mày lên tiếng: “Lần sau không được hành động chủ quan như vậy nữa”
Linh cúi đầu: “Đã rõ, thưa đại tá”
Người Đại tá lắc đầu chẳng tỏ ra tin tưởng mấy lời Linh nói, trả lời kiểu này trước đây đã quá nhiều lần rồi nhưng đâu rồi cũng vào đấy, ông dịu giọng hỏi:
“Được rồi, cứ cho là chúng ta có thể tạm tin tưởng anh ta, dự tính hành động ngày mai như thế nào?”
Linh đan hai tay vào nhau lên tiếng: “Ngày mai, tôi sẽ dẫn theo đội của Chương cùng với Đức, bí mật bám theo sau tên Dương. Ít ra chúng ta cần biết được hắn đang muốn làm gì ở đó, rồi tùy cơ ứng biến vậy”
“Chỉ đội của Chương, liệu có đủ không?” Người đại tá cau mày hỏi
“Nhiệm vụ lần này nhân tố chính nằm ở bí mật, cơ động, cần nhất là tinh nhuệ chứ không cần đông, đội của Chương là đã đủ rồi”
“Hơn nữa …”
“Nếu tin tình báo là chính xác, bọn chúng điều động gần hết người đến Thung Lũng đen thì lực lượng còn lại ở trại của hắn sẽ còn rất mỏng, phái một đội đến đó thám thính, nếu có cơ hội, ra tay cướp đoạt lương thực của bọn chúng” Linh trầm giọng nói
Ánh mắt những người còn lại hơi sáng lên, đồng loạt gật đầu, so với việc đuổi bám sau lưng tên Dương, đối mặt với những điều không rõ thì đây quả thực là cơ hội rất lớn để đoạt lại lương thực cho trại tị nạn, một con chim cầm chắc trên tay còn tốt hơn là ngắm một đàn chim đang đậu trên cành.
“Nhớ là, hết sức cẩn thận, nếu không nắm chắc, lập tức lùi về, bảo tồn bản thân mới là quan trọng, chúng ta hiện giờ …. không thể mất thêm ai được nữa”
Linh lên tiếng cảnh cáo, kỳ thực trong lần này, cô trước sau luôn có một cảm giác không lành, hơn ai hết cô hiểu tên Dương đó đáng sợ như thế nào. Nhưng hiện giờ đã không còn cách nào khác hơn nữa, nếu không tìm đường đột phá, trước sau gì, cũng sẽ bị hắn mài rỉa đến chết, đây là nguy hiểm nhưng cũng là một cơ hội, bị động phòng thủ chỉ có một con đường chết, chỉ là chết nhanh hết chết chậm mà thôi, chủ động ra tay may ra còn có một đường sinh cơ.
…………………
Đức bước vào phòng, khóa cửa lại, Hân đang ngồi ở bản, một tay đặt ở bên tai, thú vị nhìn hắn lên tiếng hỏi:
“Sao anh rời đi sớm thế, họp vẫn chưa xong kia mà?”
Đức cười lắc đầu: “Nghe lén người ta là không tốt đâu”
Hân lườm hắn: “Anh đặt lại máy nghe trộm ở đó mà dám nói câu này hả? Đầu phát của bên đó, tụi em đều có thể nghe được đấy”
Đức cười khổ, giơ tay biểu thị đầu hàng: “Chịu em đấy”
“Phía bên đó, dù sao thì anh vẫn chỉ là người ngoài, anh nói ra ý kiến họ cũng sẽ không coi trọng, ở lại làm gì, quan hệ hai bên dừng lại ở mức hợp tác là được rồi”
Hắn quay sang Lan, lên tiếng nói: “Anh cần vào gặp Hiếu một lát, hỏi xem nó đã mò ra được dữ liệu trong ổ cứng đó chưa”
Lan gật đầu, lấy ra chiếc nhẫn có chứa phòng thí nghiệm, đoạn khó hiểu lên tiếng hỏi: “Sao anh lại nói muốn một nửa thu hoạch ở đó? Mấy thứ ở đó anh cũng có quan tâm đâu”
Đức cười: “Ai bảo anh không quan tâm chứ? Nếu những gì Linh nói là thật thì những thứ ở đó cũng sẽ rất thú vị đấy”
“Hơn nữa … nếu anh không nói vậy, chẳng hóa ra anh đi giúp người khác không công à, sự giúp đỡ miễn phí, nhất là ở thời buổi này là không đáng tin nhất, em chỉ quen một người chưa tới hai ngày mà người đó đồng ý đi theo mạo hiểm giúp em thì em có tin được không?”
Lan ngẩn người, suy nghĩ một chút rồi chầm chậm lắc đầu.
“Đôi khi, em phải đặt mình vào vị thế của người khác để mà phán đoán và đưa ra hành động, không chỉ là kẻ địch, mà cả những người em muốn giúp đỡ cũng vậy, nếu không đôi khi thiện ý cũng sẽ trở thành thảm họa đấy”
Lan nhún vai, lè lưỡi: “Em biết rồi”
“Anh có dự tính nói cho Linh biết không?”
“Về việc anh trai của cô ấy” Hân nhìn hắn lên tiếng hỏi
Đức thở ra một hơi, lắc đầu: “Không … thế này sẽ tốt hơn”
Dứt lời, hắn bước vào trong phòng thí nghiệm.
Lúc này, Hiếu đang đứng trước một màn hình lập thể ba chiều, bộ giáp Thánh Gióng II đã được sửa chữa hoàn tất đang đứng oai vệ ngay bên cạnh, mới cóng, đã sơn phết lại đàng hoàng, với biểu tượng ngôi sao vàng ở chính giữa và màu đỏ làm chủ đạo.
Bé Thảo và Khả Nhi đang ngồi chơi với nhau ở một góc, Thảo đang chơi với năng lực mới của mình, những cành cây, dây leo từ thân của cô bé mọc ra tua tủa xung quanh, xoay chuyển như những chiếc vòi bạch tuộc, nhìn vào đống máy móc đổ bể và vẻ bất đắc dĩ của Hiếu thì cũng biết cái phòng này cũng bị phá không ít lần.
Nhi thì đang ngồi giống như cố gắng tu luyện hồn lực, cường hóa của cô bé có sẵn một số phương thức minh tưởng, nhưng ngồi chẳng được bao lâu cô bé đã chán nản nằm vật ra đất, mấy tấm linh bài triệu hoán rơi ở bên cạnh.
“Anh hai” Hiếu lên tiếng nói
“Ừm, khôi phục được dữ liệu trong ổ cứng không Hiếu?” Đức nhìn Hiếu lên tiếng hỏi
“Không có vấn đề, đã xong từ tối hôm qua rồi, mã hóa cũng đã phá giải xong, Phoneix I dù sao cũng là IA, công nghệ vượt trội mà, chỉ là dữ liệu quá nhiều, đang phải sắp xếp lại” Hiếu cười đáp
“Để anh xem nào” Đức bước tới màn hình lập thể, Hiếu mở màn hình, bật danh sách dữ liệu lưu trữ.
Quả thật có rất nhiều, từ tư liệu về danh sách binh sĩ, quân chủng, vũ khí, bố trí, bản đồ bố phòng của quân đội, các trụ sở đội đặc nhiệm, đến cả các chiến dịch hành động, trong đó mô tả kỹ lưỡng nhất vẫn là đội hành động đặc biệt số 13. Mỗi phần dữ liệu đều rất dày, các văn bản ghi nhớ, file ghi âm, kết quả hành động, những người hy sinh đều có để lại.
Ngoài ra, còn có một số chiến dịch, một số nghiên cứu về vũ khí tác chiến, huấn luyện quân sự, bản nghiên cứu về địa lý, lịch sử, ngôn ngữ, và … Project X-54.
Project X-54 được mã khóa rất kỹ, nhưng bằng công nghệ vượt trội, Phoneix I dễ dàng phá vỡ mã bảo mật, rất nhanh Đức đã tìm được dữ liệu bên trong.
Ghi chép có rất nhiều, Project X-54 dù sao cũng là một dự án khảo cổ, từ những văn thư cổ đại, ít nhất 5, 7 loại ngôn ngữ cổ khác nhau, văn tự cổ Khơ me, Văn tự cổ của nền văn minh Lưỡng Hà, tiếng Phạn, Hán tự cổ, một số ngôn ngữ tượng hình của người Việt cổ … Tài liệu rải rác, nhưng đại khái có thể tìm ra khoảng 4 địa điểm chính mà Project X-54 chú ý trọng điểm: Thung Lũng đen – Động Phong Nha Kẻ Bàng – Một hòn đảo nhỏ ở Vịnh Hạ Long – Đáy hồ Hoàn Kiếm Hà Nội.
Ở đây đều có những phát hiện bất thường về dấu tích của những nền văn minh cổ đại, ghi chép về một số vật phẩm, nguyên liệu của những đồng vị chưa từng xuất hiện trên trái đất, có ghi nhận bất thường về mật độ sóng điện từ, bảng phân tích điện tích, một số nguồn năng lượng không rõ.
Nhìn vào đây, hắn có thể thấy được mức độ đầu tư và bảo mật của chính phủ đặt vào những công trình này là lớn như thế nào, một số địa điểm lại còn nằm ở chỗ rất đông người nhưng đều làm rất gọn gàng, hầu hết dân cư đều không thể biết được chuyện gì đang xảy ra, càng đọc hắn càng có cảm giác mình lạc vào một rừng thông tin không có điểm đầu và điểm cuối, đầy rẫy sự bí ẩn khó lường.
Đức hít sâu một hơi, định thần lại, bỏ qua các tư liệu không liên quan, tập hợp tư liệu về Thung Lũng đen, và tư liệu về tên Dương trong đội số 13, chăm chú nghiên cứu, thời gian trôi qua rất nhanh.