Lại bộ thượng thư kêu thảm một tiếng.
Văn võ bá quan xung quanh nhất thời nhíu mày, Lưu Nguyệt đang định làm gì?
Ý niệm trong đầu vừa chuyển, chỉ thấy cổ tay Lưu Nguyệt đưa lên, lọ giải dược cực kỳ trân quý kia, lập tức đổ vào trong miệng Lại bộ thượng thư.
Mọi người sửng sốt, đây là ý tứ gì?
Chỉ thấy Lại bộ thượng thư mặt trắng bệch, hai tay không ngừng giãy dụa, muốn phun ngụm giải dược ra mà không được.
“Nguyệt nhi, con làm gì, quả nhân chỉ có một bình dược kia, con……”
“Á……….” Lời nói tức giận của Hiên Viên Dịch còn chưa xong, Lại bộ thượng thư đột nhiên hét thảm một tiếng, té phịch trên mặt đất, cả người không ngừng co giật.
Đây là, trúng độc.
Văn võ bá quan chung quanh nhất thời cực kỳ hoảng sợ, nhất tề lui về phía sau từng bước, trợn trừng mắt.
Vài tiếng kêu la sau, Lại bộ thượng thư thân thể bất động, không còn thở nữa.
Hiên Viên Dịch nhìn tình cảnh này, hai má không ngừng co rúm, nếu thuốc này khi nãy cấp cho Hiên Viên Triệt, vậy con hắn……
Trong mắt hiện lên một tia sợ hãi, Hiên Viên Dịch sắc mặt nháy mắt xanh mét.
Sau lưng, bọn họ còn dám hại con hắn.
Ánh mắt lạnh như băng chậm rãi đảo qua mọi người, Lưu Nguyệt gằn từng chữ: “Tất cả những người muốn hại Hiên Viên Triệt nghe cho rõ đây, nếu hôm nay Hiên Viên Triệt không có việc gì thì bỏ, nhưng nếu có chuyện, các ngươi đưa cửu tộc ra đây bồi.”
Thanh âm lạnh như băng, mang theo giết chóc tuyệt đối, mang theo huyết tinh dữ tợn.
Ngoài trời mưa to cuồn cuộn, đêm đến, hỗn loạn không chịu được.
Mưa suốt một đêm, đảo mắt trời đã sáng rồi, mưa tán gió thu, ánh mặt trời sáng lạn, hoa cỏ như dát vàng.
Một ngày mùa hè tuyệt vời.
Nhưng mà, trong hoàng cung Thiên Thần, lại âm ỉ như sắp có bão lớn.
Không có tỉnh lại, Hiên Viên Triệt hôn mê, vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, đám người Mộ Dung Vô Địch bên cạnh, nội lực cơ hồ đã hao hết.
Hắn vẫn như cũ không có dấu hiệu tỉnh lại.
Hiên Viên Dịch, Trần quý phi, Hữu tướng, vân vân và vân vân, đều tập trung tại đây.
Mà Lưu Nguyệt cũng như cũ không nhúc nhích, thủ hộ bên người Hiên Viên Triệt, gắt gao nắm chặt tay hắn.