“Không nên có suy nghĩ núi xanh còn đó, lo gì không có củi đốt.” Lưu Nguyệt không để ý đến Âu Dương Vu Phi, năm ngón tay nhấn một cái lên dây đàn, ngừng lại tiếng đàn vui vẻ.
Một mảnh áp lực tĩnh lặng, những thủ lĩnh bị nhìn thấu nội tâm liền có chút thẹn quá hoá giận.
Bọn họ vừa mới nghĩ bề ngoài phục tùng, chỉ cần vào địa bàn của mình, ai còn quan tâm cái Bắc Mục Trung Nghĩa vương này, nhưng không nghĩ đến bị Lưu Nguyệt một hơi nói toạc ra.
Tay áo đỏ rực giương lên, Lưu Nguyệt đứng dậy, vung tay lên nói với mọi người: “Ngồi, nếu đã không muốn cùng bản vương động thủ, như vậy chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện.”
Dứt lời cũng không chờ mọi người có đáp ứng hay không, Lưu Nguyệt chắp tay ngồi xuống vị trí chủ vị, gằn từng chữ: “Khô Sa mười thành và Khô Sa thảo nguyên, cằn cỗi hoang liêu, hàng năm người chết đói khắp nơi, chết vô số.
Các ngươi cùng nhau nổi dậy, chống lại mọi thứ, không ngoài mục đích muốn được ăn no mặc ấm, có chỗ ở, vì sinh tồn, hết thảy đều có thể khoan dung.
Để tiếp tục sinh tồn, như vậy Bắc Mục ta sẽ không là địch nhân của các ngươi.
Thượng lưu Khô Sa thảo nguyên, có sông Thông Thiên của Bắc Mục lưu lượng dồi dào, bản vương có ý định mở một nhánh sông, để cho nước chảy vào Khô Sa thảo nguyên.”
Nói đến đây, Lưu Nguyệt đột nhiên câm bặt không nói tiếp, nhưng ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn các vị thủ lĩnh đang ngồi phía trước.
Lúc đầu một mảnh ép buộc cơn giận dữ, chúng thủ lĩnh nghe Lưu Nguyệt nói vậy, sắc mặt đều ngẩn ra, rồi tất cả biến sắc.
Ngay cả Hàn Phi bị chế trụ không động đậy, nói không nên lời, cũng đột nhiên mở to mắt.
Nước sông Thông Thiên chảy vào Khô Sa thảo nguyên, vậy… vậy…
Có nước, sẽ có thảo nguyên màu mỡ phì nhiêu, có dê có bò, chẳng khác nào là có tất cả mọi thứ.
Khô Sa mười thành của bọn họ chắc chắn sẽ có cuộc sống ăn no mặc ấm, hàng năm sẽ không còn cảnh dân chúng mỗi ngày chết đói, Khô Sa thảo nguyên bọn họ được cứu rồi.
“Thật sao, mở một nhánh sông… cho nước chảy vào….” Giọng nói thủ lĩnh Đột Quyết Thác Bỉ Mộc có một chút run rẩy.
Lưu Nguyệt nhìn mọi người vẻ mặt nhanh chóng biến đổi, khó tin, thu lại sự băng lãnh trên mặt.