“Kích thước quy mô sợ có bốn mươi năm mươi vạn, tướng quân xin thân vương đại nhân nhanh chóng chỉ thị.”
Vừa nói xong, trên đại điện yên lặng chỉ còn lại thanh âm của ngọn lửa, gió khẽ thổi qua, có thể nghe thấy tiếng.
Quần thần có thể ngồi giữa đại điện này, cũng không phải người ngu, Lưu Nguyệt nói bốn mươi vạn binh mã lợi hại, nhưng tính toán lộ trình thời gian, tưởng rằng Lưu Nguyệt phô trương thanh thế lên nhiều lắm.
Vì vậy, mặc dù e ngại Lưu Nguyệt, mạng bọn họ đều ở trong tay Lưu Nguyệt, nhưng cũng không quá e ngại bốn mươi vạn binh mã của Lưu Nguyệt.
Chẳng qua là, không nghĩ tới, thật sự có, Lưu Nguyệt lại thật sự có.
Người của Lưu Nguyệt có thể nói dối, người của Da Luật Cực tuyệt đối sẽ không nói dối.
Trời ơi, bốn mươi vạn binh mã của nàng thật sự đến đây.
Trên đại điện mọi người thật sự kinh hãi, e sợ.
Nhìn Da Luật Cực đột nhiên trợn to hai mắt như muốn lồi ra, Lưu Nguyệt ôm Da Luật Hồng ngồi ở trong ngực nàng, lạnh lùng nói: “Làm trái với ý chỉ của Thái hậu, không coi ta là chủ.
Tốt, vậy hôm nay ta cũng sẽ không bận tâm đến tất cả các ngươi, Bắc Mục quyền thần là lớn, miệt thị quân vương Bắc Mục, thời điểm nên tẩy bài Bắc Mục tới rồi.”
Ôm Da Luật Hồng, Lưu Nguyệt quát to một tiếng, trên mặt xơ xác tiêu điều kinh người.
“Truyền lệnh xuống, công thành.” Thanh âm run rẩy từ phía bắc, bay thẳng lên chín tầng mây.
Áo bào đỏ rực vung lên, một cổ gió thơm nhàn nhạt, phớt qua Tam hoàng Gia ngồi ở vị trí đầu tiên, mang theo lạnh như tiền lạnh buốt quyết tuyệt.
“Vâng.” Hoa Ngọc Long rống to một tiếng, đứng lên, xoay người đi ra ngoài.
“Không, không, chờ một chút, chờ một chút.”
“Đừng, đừng…”
“Chuyện gì cũng từ từ, nhiếp chính vương, chuyện gì cũng từ từ…”
Đã thật sự kinh hoàng, tất cả người trung lập, không trung lập, cũng đều thay đổi vẻ mặt, phát ra tiếng hô to đầy lo lắng với Lưu Nguyệt.
Không thể Da Luật Cực, nếu bốn mươi vạn binh mã của Lưu Nguyệt chống lại mười vạn binh mã của Da Luật Cực, ở Thịnh Kinh giao phong, vậy kết quả của nó chỉ có thể là huyết tẩy Thịnh Kinh.