Mục lục
Vương Phi 13 Tuổi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dạ minh châu chiếu sáng mặt đất.Trong điện được khảm mấy viên dạ minh châu to như nắm tay trẻ con, chiếu sáng cả điện.Một thư phòng, bày đầy sách tranh, rất bình thường.Nhìn qua không có hơi thở của ai, không giống thư phòng được sử dụng thường xuyên, không có bất kỳ dấu vết có người đi lại, ngược lại giống như là một cái thư phòng dùng để thờ phụng.Lưu Nguyệt thấy vậy con ngươi khẽ nhúc nhích, Vân Triệu tới thư phòng tể tướng Nam Tống tìm cái gì? Hơn nữa thư phòng này không xây giữa chính viện lại xây ở nơi vắng vẻ như vậy, kì quái. Mà Hiên Viên Triệt bên cạnh nàng lại chú ý đến những thứ khác, dưới ánh sáng của dạ minh châu, bốn bức tường treo tranh, không cái nào không phải là danh tác, liếc mắt một cái đã biết mấy cái đó có lịch sử không dưới trăm năm.Trong phòng có một tủ sách làm từ gỗ nguyên (đục từ khúc cây ban đầu, không có ghép cũng không dùng thêm vật liệu nào khác) , không phải đồ ở niên đại này, nhìn vòng tuổi cùng phong cách, ít nhất cũng là bốn năm trăm năm trước.Đồ bốn năm trăm năm trước giữ tốt như vậy, nơi này?Mặt mày Hiên Viên Triệt thâm trầm.Bóng đen chớp lên, dưới ánh sáng của dạ minh châu, bóng đen kia không ngừng gõ gõ trên vách tường, sờ tới sờ lui, hình như đang tìm cơ quan nào đó.Thủ pháp rất là chuyên nghiệp.“Kẹt.” Lúc bóng đen kia không ngừng động tới động lui, đột nhiên một tiếng bánh xe vang lên rất nhỏ, trên bức tường không một khe hở, một bức tranh chậm rãi cuộn lên, lộ ra một khe hở sau vách tường.Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt càng nhìn chăm chú hơn.Nhưng thấy hắc y nhân kia nhanh chóng mở khe hở sau bức tranh kia ra, lộ ra một cây san hô hồng ngọc, dưới ánh sáng dạ minh châu, cây san hô hồng ngọc kia tỏa ra ánh sáng chói mắt, dường như làm mắt người mù lòa.Cho dù Lưu Nguyệt không biết xem đồ cổ, cũng biết đây là trân phẩm trong trân phẩm.Không ngờ hắc y nhân chỉ nhìn thoáng qua, không thấy vật khác, trong mắt lộ vẻ thất vọng, không thèm động đến cây san hô kia, nhanh chóng ấn nút cơ quan xuống, lại che đi cây san hô, lại tiếp tục tìm.“Người này tìm cái gì?” Lé mắt, Lưu Nguyệt ánh mắt hỏi Hiên Viên Triệt.Hiên Viên Triệt đảo mắt, hắn nào biết.Hai người đang trao đổi không tiếng động xa xa tiếng thị vệ tuần tra lại tiến lại gần, hắc y nhân kia lập tức tung mình một cái, lặng yên không một tiếng động ra khỏi đại điện, ẩn vào trong bóng tối.Che ngói xoay người, đuổi theo bóng đen kia.Mắt thấy bóng đen kia tiến vào Đông Đình không có ánh sáng, xem ra, tối nay sẽ không có hành động khác, Lưu Nguyệt nhất thời liếc nhau một cái với Hiên Viên Triệt, nhất tề lùi lại.Có kì lạ, tối nay không động thủ, chỉ nhìn vài cái.“Hắn muốn tìm cái gì vậy? Chỗ này có cái gì đáng để hắn tìm?” Trở lại Tây viện, Lưu Nguyệt cau mày khó hiểu nói.Tể tướng phủ Nam Tống, có bất quá cũng chỉ là mấy thứ quan trọng của triều đình, có cơ mật cũng không ở chỗ này, Vân Triệu này nếu muốn lấy chút chuyện cơ mật của Nam Tống, đến trong hoàng cung không phải tốt nhất, tiện nhất, chạy tới nơi này làm gì?Người này rốt cuộc muốn tìm cái gì?“Không biết hắn muốn tìm cái gì, nhưng mà, phủ tể tướng này nàng cũng không thể xem thường.” Hiên Viên Triệt sờ lên cằm, sắc mặt khẽ biến nói. ““Ô?” Lưu Nguyệt ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Triệt.Vuốt cằm, Hiên Viên Triệt chậm rãi nói: “Nam Tống lập quốc năm trăm ba mươi mốt năm, hoàng hậu đời thứ nhất là tổ tiên gia tộc họ Lý của Tể tướng Nam Tống hiện nay, thêm chuyện năm đó (năm lập quốc) Lý gia còn có vài vị công thần khai quốc, cũng xem như là thị tộc lập quốc cùng với hoàng thất Nam Tống Quốc.Vinh quang quá lớn, trong thiên hạ sợ rằng không thể còn nhà nào khác.Sau đó, trải qua bốn năm trăm năm, vài lần chìm nổi, có vài người được lập thành Hoàng hậu, cũng có vài lần suýt bị tuyệt mạch, có thể chống đỡ được đến địa vị tể tướng Nam Tống như hôm nay, cũng không phải người thường.Mà vừa rồi chỗ chúng ta đi, chỉ sợ là thư phòng mà hoàng hậu khai quốc Lý thị từng ở qua.”Lưu Nguyệt nghe chi nhẹ nhướn mày, kéo dài bốn năm trăm năm còn chưa diệt vong, có thể thấy tất có chỗ hơn người, bốn năm trăm năm…. Trong lòng Lưu Nguyệt đột nhiên rung động.Thư phòng phong cách cổ xưa kia, cho dù nàng không biết xem đồ cổ, cũng biết niên đại đã rất lâu…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK