Mục lục
Vương Phi 13 Tuổi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trăng thanh gió mát, tiếng sóng rì rào trên biển.
Nhờ có chiêu độc lần này của Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc.
Cô gái hồng y không biết là vì xấu hổ hay là có suy nghĩ gì khác, mà cả đoạn đường cũng không thấy xuất hiện nữa, giống như biến mất khỏi con thuyền này vậy.
Độc Cô Dạ, Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc nhất thời có được chút thanh tĩnh.
Hai đứa nhóc đều cười tít mắt.
Mà Độc Cô Dạ nhìn bộ dạng đắc ý của hai đứa này, lại càng thấy có điểm giống Lưu Nguyệt, trên mặt không thay đổi, nhưng trong lòng lại có chút càng thêm cưng chiều hai đứa này.
Mặc cho bọn chúng chơi đùa vui vẻ cả đoạn đường.
Sóng biển nhấp nhô, thuyền lướt sóng một đường hướng về phía Bắc.
Đã qua biên giới Bắc Mục, vẫn tiếp tục hướng về phía Bắc.
Cuối mùa xuân đầu mùa hè, trăm hoa đua nở, màu sắc càng thêm sặc sỡ.
Vào lúc này, ở duyên hải Thiên Thần, có một con thuyền cũng xuất phát, bắt đầu hành trình đi về phương Bắc.
Sóng nước dập dờn, hải âu bay lượn.
Trời xanh mây trắng, một chiếc thuyền tinh xảo thản nhiên lướt trên mặt biển.
“Tên Độc Cô Dạ này rốt cục là muốn đi đâu đây?” Thu Ngân nhìn tin tức Đỗ Nhất gửi về trong tay, vò đầu, vẻ mặt kinh ngạc.
Đã đi qua biên giới Bắc Mục rồi, đi tiếp là đến Thứ Lê và Mạc Hà.
Hai chỗ này, có thể coi như là xa tít mù.
Hắn không có chuyện gì lại chạy xa như vậy làm chi?
“Ngươi quan tâm hắn chạy đi đâu làm chi, hai vị kia còn không quản, ngươi lo để làm gì? Chỉ cần đi theo thôi, coi như là đi du ngoạn, mà dù sao cũng vốn dĩ là đi du ngoạn mà.”
Ngạn Hổ tiếp lời, trề môi về phía Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt đang đứng hóng gió trên thuyền.
Thu Ngân nhìn Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt nhàn nhã đi dạo trên thuyền, im miệng không than vãn nữa.
Bọn họ không vội, hắn vội cái gì chứ?
Lập tức cùng Ngạn Hổ nhàn nhã du ngoạn, hóng gió.
Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt dựa người trên ghế, vẻ mặt thư thái nhàn hạ vô cùng.
“Cũng hơn ba năm không ra biển rồi.”
Lưu Nguyệt nhìn hải âu bay lượn, cảm thán một câu, ngắt một trái nho, cho vào miệng, thuận tay đút cho Hiên Viên Triệt một trái.
Hiên Viên Triệt ăn nho, gật đầu nói: “Đúng vậy, nhưng mà lần đó ra biển, tâm tình đâu có tốt được như vầy đâu, ừm, hơi chua.”
Lưu Nguyệt nghe Hiên Viên Triệt chê nho chua, lập tức xoay người, hơi dựa vào thành ghế, tỉ mỉ chọn một chùm nho khác.
Rồi nói: “Thiếp vẫn thích như vậy hơn.”
“Ta cũng vậy.” Hiên Viên Triệt quay đầu mỉm cười với Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt thấy vậy giơ tay nhét cho Hiên Viên Triệt một quả nho.
Hiên Viên Triệt cắn một cái, chua đến nhíu mày: “Quả này thật chua, làm sao mà toàn quả chua không vậy?”
Lưu Nguyệt dương dương tự đắc giơ chùm nho đã chọn kỹ trong tay, vừa cười với Hiên Viên Triệt: “Ngọt thiếp ăn.” Vừa nhét tiếp một quả nho xanh vào miệng Hiên Viên Triệt.
Hiên Viên Triệt ê răng tê tái, nhưng trên mặt vẫn mang nụ cười cưng chiều.
Giơ tay nhéo chóp mũi Lưu Nguyệt, ngắt một quả nho tím đỏ đút cho Lưu Nguyệt, cười nói: “Được, ngọt cho nàng ăn.”
Lưu Nguyệt nghe vậy lập tức cười lên.
Biển xanh trời xanh, chỉ thấy Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt ngồi cạnh nhau, ta đút nàng ăn quả ngọt, nàng đút ta ăn quả chua.
Người ăn ngọt thì cười tít cả mắt.
Người ăn chua thì cười dịu dàng.
Bầu ấm áp xung quanh hai người như dung hòa như trời đất, không ai có thể xâm nhập vào cùng được.
Không có nóng lòng đuổi theo Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc.
Càng không có thẹn quá hóa giận mà mắng chửi Độc Cô Dạ.
Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt dường như chỉ muốn mượn cớ chuyện của Độc Cô Dạ mà đi ra ngoài dạo chơi thôi.
Cái cớ để ra khỏi cung bọn họ đã sớm vứt ra khỏi đầu, tùy ý hưởng thụ chuyến du ngoạn nghỉ ngơi nhàn nhã hiếm có này.
Không ai lo lắng cho Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc.
Có ba người Độc Cô Dạ, Vân Triệu, Ma Yết ở đó, mà vẫn còn cần hai bọn họ lo lắng, thì ba người đó chết đi cho rồi.
Kết quả của việc nhàn nhã đó là Hiên Viên Triệt ê răng ăn cơm không nổi.
Bỏ cả cơm trưa, đến chiều thì bụng đói ùng ục.
Lưu Nguyệt buồn cười, khó có dịp câu được cá biển lên, trổ tài nấu nướng của nàng nấu cho Hiên Viên Triệt.
Trên thuyền lầu, vừa nghe nói Lưu Nguyệt muốn trổ tài nấu nướng.
Lập tức, ngoại trừ Lưu Nguyệt ra, tất cả mọi người đều rùng mình một cái.
Bữa yến tiệc côn trùng năm đó, sớm đã làn truyền từ Mộ Dung phủ cho đến nhà các bá quan văn võ khắp kinh thành Thiên Thần, Hoàng hậu đích thân xuống bếp, chuyện này chấn động biết bao nhiêu mà kể chứ.
Ngay cả thực đơn của nàng cũng đầy tính “sáng tạo”.
Trong suốt lịch sử Thiên Thần hàng ngàn năm này, tuyệt đối là một cột mốc mang tính vượt thời đại.
Bởi vậy, chính là ngay cả Hiên Viên Triệt dù đã thích ứng nhiều năm như vậy rồi, trong đầu cũng mang một ý nghĩ là “ta không vào địa ngục thì ai vào chứ”.
Anh dũng gật đầu, sắp chết đến nơi rồi, nhưng khuôn mặt vẫn mang đầy ý cười.
Buông cần câu cá, một mình ngồi bên thuyền.
Đây là hình ảnh câu cá thơ mộng hữu tình biết bao nhiêu.
Dưới sự chuẩn bị nhanh chóng của đám người Ngạn Hổ, Hiên Viên Triệt cầm cần câu ngồi bên mép thuyền, ngước nhìn ánh mặt trời sáng lạn, bắt đầu thả câu.
Câu cá ở biển rộng lớn như vậy, đây là lần đầu tiên hắn được trải nghiệm.
Nhìn trời, nhìn đất, cảm giác thật không tệ chút nào.
“Nguyệt nhi, nàng sao còn chưa thả câu?”
Thấy mình đã câu được một con cá to bằng bàn tay rồi, Hiên Viên Triệt quay đầu cười với Lưu Nguyệt, nói muốn câu cá, kết quả là hắn đã câu được đến, nàng vẫn còn chưa chuẩn bị xong.
Lưu Nguyệt liếc nhìn qua Hiên Viên Triệt đang ngồi câu ở một góc thuyền, như một ngư ông thả câu, vừa được một con cá nhỏ bằng bàn tay, nhếch cao khóe miệng cười.
“Để ta dạy chàng thế nào mới là câu cá biển.”
Ngó lơ vẻ mặt hồ nghi của Thu Ngân nhìn qua, Lưu Nguyệt giơ giơ tay như thị uy với Hiên Viên Triệt.
Hiên Viên Triệt nhìn ngư cụ của Lưu Nguyệt, không nói gì.
Chỉ thấy Thu Ngần đưa tới cái gì đó chẳng có cần câu, lưỡi câu bình thường.
Mà là một cái móc sắt ba lưỡi như cái neo người ta dùng khi thuyền muốn dừng lại.
Trên cái móc sắt này gắn một con cá sống dài cỡ cánh tay, con cá đang liều mạng giãy dụa, tươm máu.
Mà sau cái móc sắt đó gắn sợi dây thừng to gần bằng nửa cánh tay hắn.
Dùng cái này câu cá?
Hiên Viên Triệt buồn cười, vật này là dùng để câu cái gì, có cá nào lớn như vậy?
Lưu Nguyệt nhìn thấy Hiên Viên Triệt buồn cười, bộ dạng như nàng đang chọc cười hắn, không khỏi cười cười, giơ tay xoay vòng lưỡi câu trên không trung.
Hô một tiếng ném nó ra xa.
Vừa nói: “Xem ra, lần trước chàng không để ý cá ở biển này to đến mức nào.”
Cá biển, cá biển, muốn ăn thì phải ăn loại ngon nhất, chỉ có biển mới có cá lớn nặng mấy chục ký, đó mới gọi là cá lớn.
Chạy ra biển để câu cá chừng bàn tay, cũng mệt Hiên Viên Triệt hắn nghĩ ra được.
Vậy không bằng nàng đi tìm con sông nào đó ngồi cắm cần câu cho rồi.
Hiên Viên Triệt nghe Lưu Nguyệt nói vậy, trừng mắt nhìn.
Thật đáng tiếc, lần trước hắn toàn tâm toàn ý lo làm thế nào đối phó Minh Đảo, làm sao còn chú ý đến cá ở biển to thế nào.
Huống chi, cả một đội thuyền lớn như vậy, dù có cá to nó cũng sớm trốn mất, hắn sao có thể nhìn thấy.
Hiên Viên Triệt chưa bao giờ không hiểu mà còn tỏ vẻ đã biết trước mặt Lưu Nguyệt.
Lập tức khiêm tốn nhấc cần câu, gắn con cá sống lên, học hỏi.
Nhưng mà, kích thước hoàn toàn không bằng Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt thấy vậy cười tà nói: “Xem ai câu được cá to hơn, người nào thua phải bị phạt à nha.”
Hiên Viên Triệt nghe vậy giơ tay búng trán Lưu Nguyệt một cái, đây không phải là rõ ràng muốn ức hiếp hắn sao, nhưng mà lại không muốn làm Lưu Nguyệt mất hứng, gật đầu cười nói: “Được.”
Lưu Nguyệt liền cười dựa vào người Hiên Viên Triệt.
Đám người Thu Ngân, Ngạn Hổ, Đỗ Thập Nhất bên cạnh lập tức cũng nhốn nháo lên.
“Cược đi, cược đi, ta cược phu nhân thắng.”
“Ta cũng cược phu nhân thắng…”
“…”
Xuất cung, có Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt dẫn đầu, đám người Thu Ngân cũng buông thả.
Lưu Nguyệt thấy vậy cọ cọ Hiên Viên Triệt, cười như không cười nói: “Không ai cược chàng cả.”
Hiên Viên Triệt một tay cầm cần câu, một tay ôm eo Lưu Nguyệt, thấy vậy cũng cười như không cười nói: “Thật không có ánh mắt, ai thắng ai thua còn chưa biết mà.”
Lưu Nguyệt nghe vậy trong mắt lóe ám quang, nói nhỏ vào tai Hiên Viên Triệt, thì thầm: “Nếu người nào thua, thì buổi tối sẽ phải…”
Hiên Viên Triệt nghe vậy, sắc mặt tà mị càng thêm mị hoặc hơn, cười nhẹ nói: “Theo ý nàng.”
Vừa nói xong câu đó, cổ tay Lưu Nguyệt run lên, dây thừng trong nháy mắt bị kéo căng.
“Có cá mắc câu rồi.”
Mấy người Thu Ngân, Ngạn Hổ ánh mắt lóe lên, lập tức reo lên ầm ĩ.
Lưu Nguyệt duỗi lưng, liền đứng dậy, hôn gió với Hiên Viên Triệt một cái, cười nói: “Hôm nay chàng thua chắc rồi.”
Dứt lời, tay run lên một cái, sợi dây thừng ngập trong nước, lập tức căng thẳng tắp như cây thương, cứng chắc không chùng một chút nào.
Ngay sau đó tay Lưu Nguyệt dùng sức kéo mạnh một cái, sau đó giật lên.
Lực đạo chạy theo dây thừng, tấn công vào con cá lớn ở đầu kia sợi dây.
Lập tức bọt nước nổi tung tóe lên, con cá to nằm dưới nước, bị Lưu Nguyệt dốc toàn lực kéo lên, trồi khỏi mặt nước.
Màu trắng, thân hình khổng lồ, hàm răng lạnh lẽo tỏa ra khí tức âm trầm dưới ánh mặt trời, vây dựng cao cao như một thống lãnh đại dương, hung hãn nguy hiểm.
“Cá mập hổ?” Lưu Nguyệt sửng sốt.
Nàng chỉ muốn câu mấy con cá mấy chục cân như cá thu, cá hồi, cá trắng thôi, nào muốn câu lên được con cá hung ác tai tiếng khắp nơi này.
“Trời, đây là gì vậy?” Thu Ngân ngạc nhiên.
Dụi dụi mắt, Ngạn Hổ tròn mắt: “Đây là cá? “Hắn chưa từng thấy cá lớn như vậy.
Vừa nói vừa liền đi qua nắm dây thừng trong tay Lưu Nguyệt, chế trụ nó, cùng cố kéo con cá mập hổ vùng vẫy tung tóe bọt nước từ mặt biển lên thuyền.
“Khiếp thật, có khi cả nghìn cân đó.” Ngạn Hổ líu lưỡi.
“Không đâu, cùng lắm ba bốn trăm cân thôi.” Lưu Nguyệt kinh ngạc một chút, sau đó lắc đầu nói.
Sức vùng vẫy của cá khi ở trong nước cùng với lúc bị kéo lên tạo cảm giác nó nặng hơn trọng lượng thật sự nhiều, cá mập hổ, chắc là không quá ngàn cân đâu, đây là phạm vi kiến thức mà nàng biết.
“Ba bốn trăm cân.” Mấy thị vệ xung quanh nghe vậy, đồng loạt hít một hơi lạnh.
Ghê thật, bọn họ chưa từng thấy cá nặng như vậy.
“Kéo lên, kéo lên.” Ngạn Hổ, Thu Ngân bắt đầu cùng nhau kéo lên.
Lực của cá mập hổ tuy mạnh, nhưng đối mặt với hai người Ngạn Hổ, Thu Ngân, vẫn chỉ còn nước bị kéo lên thuyền từ từ thôi.
Cá mập hổ càng đến gần, thân hình khổng lồ của nó càng hiện ra rõ ràng hơn.
Tiếng huyên náo của bọn thị vệ xung quanh càng phát ra lớn hơn, ồn ào và hưng phấn.
Hiên Viên Triệt đứng bên cạnh Lưu Nguyệt thấy vậy, giơ tay xoa xoa mi tâm, cúi đầu nhìn con cá to bằng bàn tay trong thùng, thật là hổ thẹn a.
Lòng tự trọng mất hết, cẩn thận nhấc thùng lên, đến bên mép thuyền, hắn phải hủy diệt chứng cứ.
Mà đám thị vệ bên cạnh vẫn chưa chú ý tới hắn, Lưu Nguyệt cũng đưa lưng về phía hắn, nhưng mà khóe miệng Lưu Nguyệt khẽ nhếch lên, càng lúc càng cao.
Một bước đứng bên mép thuyền, Hiên Viên Triệt dứt khoát đem thùng cá đổ đi, sau đó chuẩn bị thu cần không câu cá nữa.
Nhưng mà, không ngờ khi hắn vẫn chưa kịp thu cần câu lại, bên mạn thuyền đột nhiên truyền đến một lực đẩy mạnh.
Hiên Viên Triệt vừa đang đứng không vững, lại đứng bên mép thuyền.
Lúc này, đám người Lưu Nguyệt nghe ùng một tiếng, quay đầu nhìn không thấy Hiên Viên Triệt đâu, mà trong nước lại có một vật màu bạc bơi ra, là cá.
Nhất thời tĩnh lặng vài giây, sau đó ầm ầm cười to.
Hiên Viên Triệt cư nhiên lại bị cá kéo xuống nước, danh tiếng anh hùng cả đời này, một đời anh hùng đã bị cá làm mất hết a.
Trong tiếng cười ồn ào, dưới nước có một con sóng lớn đánh ra, một thân ảnh màu trắng xé nước mà bơi nhanh tới trước, Lưu Nguyệt sửng sốt: “Là cá mập trắng, cư nhiên lại là cá mập trắng khổng lồ.
Mà sau lưng nó là Hiên Viên Triệt thẹn quá thành giận phi thân lên, một đấm đánh vào con cá lớn này, cư nhiên lại dùng nấm đấm đối phó với cá mập trắng, ặc, đây thật là có sáng tạo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK