Beta: Pracell
Sấm chớp xuất hiện, bão táp nổi lên.
Nhìn thấy thần chuông trấn hồn bị đoạt đi ngay trước tầm mắt của bốn người, mấy người Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi, Vân Triệu, nhất tề không khỏi sửng sốt.
Bước chân đáp xuống, liền xoay người nhìn về phía người mới xuất hiện.
Đập vào mắt, là một đầu tóc đỏ rực hết sức nổi bật dưới ánh trời chiều.
Đỏ lửa? Hiên Viên Triệt vừa nhìn một cái lông mày liền nhíu lại.
Bên dưới, Lưu Nguyệt đứng bất động cũng đã lên tiếng: “Ma Yết.”
Bóng lưng cao lớn, đỏ rực chói mắt.
Người đến bất ngờ đó, chậm rãi xoay người lại, lắc lắc thần chuông trấn hồn trong tay, cười với mấy người Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt một tiếng.
“Đã lâu không gặp.”
Con ngươi màu lam nhạt, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng.
Thần thái nhìn khá là đàng hoàng thành khẩn, không giống một người từng là chủ nhân của thần chuông trấn hồn.
Người Mạc Hà, Ma Yết.
Định mở miệng nói, lại nghe thấy câu lâu ngày không gặp như bạn bè thân thiết hỏi thăm của Ma Yết.
Mấy người Lưu Nguyệt có chút buồn bực, nhưng lại càng kinh ngạc.
“Sao ngươi lại đến đây?” Vân Triệu vuốt vuốt mi tâm, kinh ngạc ném ra một câu.
Ma Yết nghe vậy khóe miệng khẽ cong lên, cười nói: “Thì cứ đi đến thôi.”
Dứt lời, lắc lắc cái chuông nhỏ trong tay, cười nhìn Lưu Nguyệt nói: “Ta biết ngay ngươi chưa học hết, nhất định là sẽ làm mất chuông của ta.
Ngươi thấy có đúng không, nếu như ta không nhanh tay.
Chuông của ta liền bị người khác đoạt đi rồi.”
Lưu Nguyệt nghe Ma Yết nói, lần đầu tiên không biết phải nói gì đáp lại.
Nàng đúng là chưa học được hết, chỉ có mấy ngày như vậy, có thể học đến trình độ như nàng đã là không tệ rồi.
Lúc đó, Âu Dương Vu Phi, Hiên Viên Triệt, Vân Triệu cũng cùng học với nàng, nhưng cũng không bằng nàng đâu.
Nhưng mà, rõ ràng, bọn họ nước tới chân mới nhảy.
Lại gặp phải Âm tôn dù đã mang vũ khí khắc tinh ra dọa vẫn không trấn áp được hắn.
Vì vậy, Lưu Nguyệt thật tình cũng không thể phản bác lại lời của Ma Yết được, chỉ có chấp nhận.
“Ngươi là ai?”
Âm tôn ở bên cạnh vừa đặt chân xuống đất, lạnh lùng nhìn Ma Yết mặt mày cười rạng rỡ.
Thần chuông trấn hồn đó tưởng rằng sắp sửa rơi vào trong tay của hắn.
Từ nay về sau sẽ không có bất kỳ vũ khí nào, có thể chế ngự hắn, trấn áp hắn nữa.
Lại không biết rằng ở đâu nữa đường lại xuất hiện một tên Trình Giảo Kim này, cướp thần chuông trấn hồn từ trên tay của hắn. (Trình Giảo Kim: tên thường dùng để chỉ những người xuất hiện bất ngờ phá hỏng sự kiện/kế hoạch định trước.)
Cho dù Âm tôn trời sinh tính tình lãnh đạm.
Lúc này sự phẫn nộ trong lòng cũng đã nổi lên cuồn cuộn.
Đặc biệt là, năm người trước mặt, cứ giống như bạn bè lâu ngày không gặp, bắt đầu thăm hỏi nhau, hoàn toàn đem hắn vứt ở một bên.
Sự tức giận trong lòng, đã sắp vọt lên tới cổ họng rồi.
Nghe câu hỏi lạnh lùng của Âm tôn, Ma Yết quay đầu nhìn vẻ mặc lãnh đạm của Âm tôn.
Tương đối thành thật gật đầu nói với Âm tôn: “Ta tên là Ma Yết, người Mạc Hà.”
Âm tôn nghe vậy mi tâm không khỏi giựt một chút, lông mày cũng nhíu lại, trầm giọng nói: “Ta không hỏi ngươi tên gì.”
Ma Yết nghe vậy liền cau mày nói: “Vậy sao ngươi còn hỏi ta ta là ai?
Ta còn tưởng rằng ý ngươi muốn hỏi ta tên gì chứ?
Tiếng Trung Nguyên thật là thâm sâu khó lường, ta học lâu như vậy mà vẫn chưa đủ tốt?”
Lời này vừa nói ra, Âm tôn tức đến mức mặt mày biến sắc.
Bàn tay nắm địch ngọc, nắm chặt đến mức lộ rõ từng khớp ngón tay.
Mà Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu bên cạnh cũng khẽ liếc nhìn nhau một cái, khóe miệng khẽ cười.
Ma Yết, cái tên này thoạt nhìn là người đàng hoàng, nhưng thực tế lại rất có năng khiếu chọc người tức chết không đền mạng, điểm này là khi bọn họ được hắn chỉ dạy trong mười ngày kia.
Đã hiểu được khá rõ ràng.
Nhưng mà, lúc này nhìn thấy người hắn chọc tức là kẻ địch của bọn họ.
Vì vậy trong lòng cũng có một chút sảng khoái.
Mặc dù, trong tình cảnh hiện tại nhìn như thế nào cũng chưa đến lượt bọn họ vui vẻ ra mặt, thả lỏng tâm tình.
Chẳng qua tên Ma Yết này tới.
Không biết thế nào mà trong lòng lại kiên định một chút.
Công lực của hắn, đương nhiên hơn hẳn Lưu Nguyệt chỉ học vài món mèo quào trong mười ngày ngắn ngủi kia.
Mặt trời đang dần lặn xuống phía tây, đỏ như máu.
Chiếu lên người Âm tôn đang tức giận tái cả mặt, thật là thú vị.
Nhìn Âm tôn tức đến mức không nói nên lời, trực tiếp đem địch ngọc đưa đến khóe miệng.
Ma Yết bên này lại nhướn mày cười một tiếng: “Ồ, ta hiểu rồi, ngươi là muốn hỏi ta là ai sao?”
Một câu trúc trắc đọc muốn líu lưỡi vừa nói ra.
Cách đó không xa, nhìn thấy có người đột nhiên tới, làm rối loạn ở đây, Linh Ngọc và Ly Lạc gỡ đồ nhét trong tai ra.
Đồng thời phù một cái cười ra tiếng.
Cái người Mạc Hà gì này, thật là hài hước, chẳng lẽ hắn đến đây chỉ để chọc tức Âm tôn?
Hai tên tiểu tử ở chỗ này mặt mày tươi cười, còn mặt mày Âm tôn đã tái mét.
Cánh tay khẽ nhúc nhích, ngón tay ấn lên địch ngọc.
Hắn đã không muốn phí bất cứ lời nào với bọn họ nữa, liền xuống tay cho họ thấy năng lực thật sự.
Nhìn Âm tôn đã bốc hỏa, ý cười tràn ngập trong mắt Ma Yết.
Vung tay lên ra dấu ấy người Lưu Nguyệt lui về sau.
Một bên nhẹ nhàng lắc thần chuông trấn hồn trong tay.
Nói với Âm tôn : “Ta là ai đối với ngươi không quan trọng, quan trọng đó là, ta mới là chủ nhân của thần chuông trấn hồn.”
Lời vừa nói ra, giữa lông mày Âm tôn liền nhíu chặt lại.
“Mặc dù ta đã cược thua món đồ nhỏ rách nát này cho bọn họ, có chút không cam lòng.
Nhưng mà bốn người họ cũng tính là đồ đệ của ta.
Đồ đệ bị đánh, tâm tình người làm sư phụ như ta cũng rất không tốt.”
Ma Yết nói lời này, ngón tay đột nhiên gõ nhẹ lên thần chuông trấn hồn mấy cái.
Một đao gió vô hình phóng ra, bắn đến hướng Âm tôn.
Khí thế như sấm chớp.
So với công kích của Lưu Nguyệt, quả thực là không phải cao hơn chỉ một cấp.
Âm tôn thấy gió động, lập tức nghiêng người một cái, liền tránh đi.
Trong nháy mắt chỉ nghe những tiếng va chạm bang bang vang lên.
Một màn bụi bay lên, đài bạch ngọc chỗ Âm tôn vừa đứng, đã bị cắt đứt mấy đường thật sâu trong đá.
Sắc mặt Âm tôn trong nháy mắt biến đổi.
Thu hồi lại vẻ mặt đạm mạc hay phẫn nộ, hoàn toàn chuyển thành nghiêm túc.
Mà bên kia, đám người Lưu Nguyệt nhìn thấy Ma Yết ra dấu lui về sau.
Nghe thấy Ma Yết dõng dạc nói hắn là sư phụ của bọn họ, không khỏi nhất tề liếc một cái.
Không phải là chỉ dạy bọn họ hai ngày điều khiển thần chuông trấn hồn, hơn nữa còn không dạy tốt, dám vọng tưởng làm sư phụ bọn họ, quả thực là buồn cười.
Nhưng mà, đang lúc khinh bỉ.
Nhìn thấy Ma Yết chỉ động ngón tay mấy cái, uy lực cũng không biết là hơn bọn hắn mấy cấp rồi.
Đám người Âu Dương Vu Phi thông minh không có bất kì phản bác nào nữa.
Lui về phía sau để cho Ma Yết – sư phụ tạm thời của bọn họ đi đối phó.
“Chủ nhân của thần chuông trấn hồn, tốt, để bổn tôn lãnh giáo một chút ngươi rốt cục so với đồ đệ của ngươi giỏi hơn chỗ nào?”
Giọng nói lạnh như băng vang lên.
Trường bào bạch kim của Âm tôn không gió mà bay, tóc đen cũng bay lên.
Khí thế cả người đã thay đổi.
Nếu nói lúc đối phó với đám người Lưu Nguyệt là dùng năm mươi phần trăm công lực.
Hiện tại như vậy chính là dùng một trăm phần trăm công lực.
Ma Yết thấy vậy, trên mặt vẫn là nụ cười rạng rỡ, nhưng trong mắt lại nghiêm túc.
Ngón tay bắt đầu gõ rồi lại dừng gõ rồi lại gõ trên thần chuông trấn hồn.
Tiếng chuông thanh thúy, phá không gian yên tĩnh bay ra, phảng phất bay đến.
“U…u…”
“Leng keng…”
Trong loáng thoáng đó, tiếng địch và tiếng chuông đồng thời phát ra, phá vỡ cả bầu trời nơi này.
Trong tiếng địch, những lam y nhân đứng yên bất động đó.
Lúc này lại một lần nữa hồi phục, quơ trường kiếm, từng bước từng bước hướng đến Ma Yết.
Ma Yết thấy vậy, khóe miệng mỉm cười.
Ngón tay nhanh chóng gõ lên thần chuông trấn hồn, thủ pháp này mấy người Lưu Nguyệt chưa từng thấy qua.
Bọn họ hoàn toàn chưa học tới cách điều khiển cao thâm này.
Trong chốc lát, tiếng chuông vừa phát ra.
Những Lam y nhân đi đến hướng Ma Yết, đột nhiên dừng lại, sau đó chậm rãi quay đầu, quơ lợi kiếm trong tay, lại hướng Âm tôn đi tới.
Đây là nhiếp hồn đoạt phách.
So đấu như vậy chính là sở trường của thần chuông trấn hồn.
Ánh mắt của Lưu Nguyệt và Âu Dương Vu Phi sáng lên, phản chế của thần chuông trấn hồn đã bắt đầu.
Cùng lúc này, Hiên Viên Triệt nhìn lướt qua cục diện, nháy mắt với ba người Vân Triệu một cái.
Thời gian không còn nhiều lắm rồi, Ma Yết nhìn có vẻ sẽ không thua.
Vậy bọn họ có phải nên chớp cơ hội, vượt qua trước hẵng nói.
Bốn người một dấu hiệu, nhất tề gật đầu.
Lập tức, bốn người xoay người liền hướng đến cung điện bạch ngọc đứng sừng sững bên cạnh bọn họ phóng đi.
Song, đám người Hiên Viên Triệt vừa bước được vài bước.
Tiếng địch và tiếng chuông, cùng lúc lên cao.
Âm thanh bén nhọn tựa giống như muốn làm vỡ đầu.
Từ khắp nơi bay đến, chui vào trong đầu.
Trong nháy mắt đám người Hiên Viên Triệt đều cảm thấy giống như trong đầu có hàng nghìn hàng vạn kim châm vào.
Đau tận tim tận phổi.
Lập tức, vội vàng tập trung lại, dùng toàn bộ tinh thần chống cự với tiếng địch và tiếng chuông dồn dập.
Không còn dư hơi sức để mà xông vào điện ngọc.
Mà Linh Ngọc và Ly Lạc nhìn thấy có trợ thủ tới.
Lúc Ma Yết gõ tiếng chuông đầu tiên vang lên, liền biết lợi hại.
Nhanh như chớp, liền chạy không còn thấy bóng dáng.
Tiếng địch tiếng chuông, vang lên dồn dập.
Tựa giống như sóng lớn trên biển, không ngừng quay cuồng, không ngừng va chạm.
Sóng gió càng lúc càng lớn, va chạm kịch liệt càng lúc càng mạnh.
Khả năng phá hủy trời đất đó, dường như muốn xé nát hết tất cả mọi thứ.
Đám lam y nhân bị kẹp giữa hai nguồn sóng gió.
Một khắc trước, bị tiếng địch chỉ huy, muốn quơ trường kiếm bổ về Ma Yết.
Một khắc sau lại bị tiếng chuông điều khiển, xông tới Âm tôn.
Bị công kích giữa hai sức mạnh này, dường như khiến cho bọn họ phát điên.
Tiếng địch ngày càng cao, dường như xông phá bầu trời.
Tiếng chuông càng ngày càng nhẹ, nhịp điệu gõ vào thần chuông trấn hồn của Ma Yết, có lẽ đã nhanh đến mức người khác không thấy được.
Trong phạm vi ba dặm.
Bóng người không có tung tích, chim muông bay xa.
Công kích và phản công, khống chế cùng phản khống chế, mê hoặc cùng phản mê hoặc.
Âm nhạc vẫn cứ du dương êm ái như trước.
Nhưng trong âm thanh mê hoặc cùng chứa đầy sức mạnh khủng khiếp này.
Trên trán Âm tôn, mồ hôi từng giọt rơi xuống mặt đất, mặt đã trắng đến không thể trắng hơn nữa.
Nhìn lại Ma Yết mặc dù khuôn mặt nghiêm túc nhưng vẫn còn tốt, ung dung thành thạo.
Nghiêng mắt nhìn lướt qua đám người Lưu Nguyệt giờ đã ngồi trên mặt đất.
Trong mắt bốn người cũng đã nổ lên cuồng phong, hai mắt đỏ quắc nhìn chằm chằm hắn.
Âm nhạc và lực công kích như vậy, vừa nghe đã khiến bọn họ muốn nổ tung.
Lập tức, Ma Yết chậm rãi nhún vai với Âm tôn: “Đồ đệ của ta đã không chịu được rồi.
Nếu tiếp tục nữa, sợ rằng nếu không phải ta phế bọn họ, thì cũng là bọn họ nổi điên phế ta đi.
Ta đoán rằng tỷ lệ thành công của việc ta phế bọn họ không cao.
Mà tỷ lệ thành công bọn họ phế ta lại rất cao.
Cho nên, xin lỗi, chỉ có thể hi sinh ngươi.”
Nho nhã, lễ độ, dường như mang theo sự thành khẩn và tiếc nuối không thể nào nói rõ.
Khiến cho Âm tôn nghe thấy, trong khoảng khắc như muốn thổi sai nhịp.
Nhưng lại không đợi Âm tôn bộc phát, cổ tay Ma Yết đột nhiên vung lên, hai tay kết thành một cái hoa ấn, đem thần chuông trấn hồn nhẹ nhàng ném lên.
Ngay sau đó mười ngón tay xòe ra, ầm một tiếng, khảy lên thần chuông trấn hồn.
Không có bạo phá âm, cũng không có âm cao đinh tai nhức óc.
Không tiếng động, là công kích vô thanh tuyệt sát.
“Rắc…rắc…” Lúc một kích này của Ma Yết phát ra, Âm tôn ở đối diện đột nhiệt sắc mặt trắng bệch, không còn chút máu.
Cây địch ngọc được hắn thổi trên miệng, đột nhiên phát ra tiếng rắc… rắc…
Trong ánh mắt tất cả mọi người, vỡ vụn ra.
Biến thành từng mảnh vụn, rơi đầy xuống đất.
Tiếng địch trong nháy mắt ngừng lại, không phát ra bất cứ tiếng động nào.
Lam y nhân bị kẹp giữa hai loại âm thanh, ầm một tiếng té xuống.
Ôm đầu trên mặt đất, không ngừng rên rỉ, không có bất kỳ lực uy hiếp nào nữa.
Âm tôn giờ không có vũ khí tấn công, giống như một con dê lạc đàn, bị cưa mất sừng.
Tiếng địch dừng lại, tiếng chuông thì không tiếng động.
Mới vừa rồi là gió nổi mây vần, ngươi đến ta đi.
Ngay lập tức biến thành, yên lặng như tờ, cả khung cảnh yên tĩnh trở lại.
Chỉ còn lại tiếng gió nhẹ lay động.
Đám người Hiên Viên Triệt đầu đau như muốn nứt ra, lúc này cũng đỡ hơn, tự mình lau mồ hôi trên trán.
“Thế nào?” Hiên Hiên Viên Triệt lo lắng nhất Lưu Nguyệt.
Bọn họ còn phải cố sức chống cự, lúc này Lưu Nguyệt…
“Không có chuyện gì.” Lưu Nguyệt quay đầu nhìn Hiên Viên Triệt cười một tiếng, thần thái xem ra khá thoải mái.
Hiên Viên Triệt thấy vậy không khỏi nhẹ nhướng mày.
Bọn họ ai cũng đổ mồ hôi đầy người, mặt mày tiều tụy, sao Lưu Nguyệt thì ngược lại, vô cùng sảng khoái phấn chấn? Quái thật.
Lưu Nguyệt thấy Hiên Viên Triệt nhướn mày cũng không biết nên nói thế nào.
Lúc đầu nàng có cảm giác rất là nhức đầu.
Nhưng mà sau khi lắng nghe, toàn thân lại cảm thấy có một sức mạnh lâng lâng, tinh thần ngày càng phấn chấn.
Không biết thai hơn ba tháng có đạp không?
Nhưng nàng chính là cảm thấy được hài tử trong bụng nàng giống như rất thích, muốn nhảy múa?
Trong ma âm ngập trời như thế này còn muốn nhảy múa, còn thật vui thích?
Lưu Nguyệt có chút đen mặt, không biết có phải nàng đã cảm giác sai hay không.
Ánh hoàng hôn cuối cùng bao phủ lên người Âm tôn,
Một thân tự nhiên cô liêu như vậy, càng tạo ra một sự hấp dẫn vô tình.
Chậm rãi cúi đầu, nhìn địch ngọc vỡ rơi đầy đất.
“Phốc.” Âm tôn đột nhiên mở miệng, phun ra một ngụm máu tươi.
Rơi xuống bậc thềm bạch ngọc, nổi bật rõ ràng khiến cho người ta cảm thấy ghê sợ.
Đấu bằng nội công, đã bị nội thương rồi.
Ma Yết thấy vậy cười cười, thu hồi thần chuông trấn hồn, xoay người đi tới mấy người Lưu Nguyệt.
“Thắng rồi? Oa… thật lợi hại.”
“Lại đánh thắng được khối băng này, hay lắm.”
Lúc này, Linh Ngọc và Ly Lạc sớm chạy mất tăm, từ đằng xa chạy lại, thấy vậy không khỏi hưng phấn khua chân múa tay.
Người này mọi khi vẫn đè trên đầu bọn hắn.
Hôm nay lại bị đánh bại, thoải mái a, thật thích a.
“Đi thôi.” Đứng lên, Lưu Nguyệt nhắc nhở mấy người khác, qua ải mới là trọng yếu.
Những thứ khác cứ để đó, sau này hẵng nói.
Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi, Vân Triệu, biết ý Lưu Nguyệt.
Lập tức cùng Ma Yết, cùng hai tên nhóc vẻ mặt hoặc là cao hứng, không thì cười đùa, quơ chân quơ tay đi vào cung điện bạch ngọc.
Phía sau, hoàng hôn buông xuống.
Ánh sáng cuối cùng chậm rãi lướt qua người Âm tôn vẫn đứng bất động không hề nhúch nhích.
Đêm tối, bao phủ cửa ải thứ ba.
Bóng đêm uyển chuyển, trời sao chói mắt.
Gió thu mát mẻ bay lượn khắp trời, mang theo những âm thanh xào xạc nhè nhẹ.
“Ở chỗ này nghỉ một chút, thời gian vẫn còn đủ.”
Qua cung điện bạch ngọc cửa ải thứ ba, tiến vào rừng cây nhỏ bên ngoài hậu điện cửa ải thứ ba, Âu Dương Vu Phi đột nhiên dừng bước, xoay người mở miệng nói.
Hiên Viên Triệt nghe vậy gật đầu.
Ma Yết phá được cửa ải thứ ba, bọn họ ăn mừng cũng không kịp, kiềm chế vui sướng rồi trực tiếp rời đi.
Chính là vì dự phòng trong cung điện cửa ải thứ ba, lỡ có xuất hiện trở ngại gì, không nên vui mừng quá sớm.
Mà hiện tại, xem ra cửa ải thứ ba đã qua thật rồi.
Ở đây không có bất kỳ cản trở nào nữa, có thể nghỉ ngơi một chút.
“Nhức đầu quá.” Đặt mông ngồi xuống, Vân Triệu ấn huyệt thái dương, oán trách.
“Ta cũng cảm thấy có chút choáng, uy lực của thần chuông trấn hồn này thật sự vượt qua dự liệu của ta.”
Âu Dương Vu Phi xoa mi tâm, cũng nói theo.
Điều này chính là nguyên nhân hắn muốn dừng lại, di chứng của thần chuông trấn hồn và ma địch giao phong, bọn họ còn chưa giải trừ hết.
Mạo muội xông vào Bích Tinh cung, mất nhiều hơn được.
Ấn vào đầu, Hiên Viên Triệt dựa vào cây khô phía sau, liền nhắm mắt điều tức.
Thần sắc cả đám đều không tốt, chỉ có mỗi Lưu Nguyệt là có tinh thần.
Thấy mấy người Hiên Viên Triệt điều tức tinh thần, Lưu Nguyệt không đi quấy rầy bọn họ, xoay đầu lại nhìn Ma Yết.
Hai tay ôm ngực, ánh mắt sắc bén: “Nói đi, ngươi vì sao lại đến đây?”
Mới vừa rồi không có thời gian hỏi hắn, nhưng hiện tại nàng có thời gian.
Cái tên Ma Yết này làm thế nào lại chạy đến đây?
Nàng nhớ là lúc bọn họ đi, Ma Yết lại ở lại Trung Nguyên Thiên Thần.
Chứ không có đi theo bọn họ đến Hải Vực Minh Đảo.
Nàng còn phòng ngừa bất trắc, sợ mấy người Hiên Viên Dịch không giữ được hắn, nàng để lại tâm phúc của nàng là Đỗ Nhất, để trông chừng hắn.
Mà hiện tại lại theo chân bọn họ vừa kịp chạy đến cửa ải thứ ba này… Lưu Nguyệt cau mày.
Ma Yết thấy Lưu Nguyệt hỏi vậy, cười cười phất tay, thành thật nhìn Lưu Nguyệt nói: “Ta biết thủ pháp của ngươi không thể qua ải nổi a.
Ta không đến, ngươi nhất định sẽ thua.
Phải biết rằng, võ công bình thường không dùng được thần chuông trấn hồn.
Nếu sử dụng, vậy nhất định đối phương có sử dụng ma địch.
Nếu đối phương có ma địch, thì thủ pháp như mèo quào của ngươi tuyệt đối không thể làm được gì.
Ta lo lắng cho các ngươi, đồ đệ của ta sao có thể để cho người khác khi dễ được.
Cho nên ta liền tới.”
Dứt lời, còn tao nhã cười với Lưu Nguyệt.
Ý bảo, xem đi, ta thật là một người tốt, biết các ngươi đối phó không được, nên ta liền tới giúp các ngươi.
Ánh mắt thẳng thắn đàng hoàng như thế, Lưu Nguyệt nhìn nghiến răng nghiến lợi.
“Ngươi bớt giả vờ cho ta, nói rốt cuộc là vì sao?”
Ma Yết thành thật, đi lừa gạt quỷ đi, Lưu Nguyệt hung hăng đấm một quyền về phía Ma Yết.
Nhìn thấy uy hiếp của Lưu Nguyệt, Ma Yết không khỏi sờ sờ đầu tóc màu đỏ rực của mình, bất đắc dĩ cười nói: “Thật là, sao lại cứ phải tinh mắt như vậy.
Thiên Thần không có các ngươi thì không còn gì thú vị nữa, ta luôn luôn thích náo nhiệt.”
Lưu Nguyệt vừa nghe, biết đây là lời thật rồi.
Không khỏi thầm liếc mắt một cái, lại đem việc bọn họ khổ cực ra ngoài đánh giặc là tham gia náo nhiệt, thật là khiến cho người ta muốn giết người mà.
Hít sâu một hơi, Lưu Nguyệt trừng mắt Ma Yết nói: “Làm sao lên được?”
“Rất đơn giản, Đỗ Nhất đưa ta lên bờ.
Hắn cho là ta ở lại Thiên Thần là một mối nguy hiểm, nên đem mối nguy hiểm này đến bên cạnh các ngươi sẽ tốt hơn.
Cho nên, ta liền lên được đảo.”
Ma Yết nói rất ủy khuất, rất bất đắc dĩ, hắn thế nào lại là nguy hiểm, hắn vẫn không nghĩ ra.
Nói một hồi té ra là Đỗ Nhất đưa lên, khó trách…
“Dọc đường…”
“Dọc đường rối loạn, người ở đây không biết vì sao đều chạy đến một hướng, một chút cũng không có nghiêm trọng và sâm nghiêm như Đỗ Nhất nói, đi vào rất nhẹ nhàng a.”
Ma Yết trực tiếp cắt ngang lời Lưu Nguyệt, nâng tay lên.
Đây, thật không giống với náo nhiệt hắn tưởng tượng ra.
Cũng không có nhân vật gì cao cường, cửa ải hiểm ác chờ hắn xông qua.
Khiến cho hắn có một chút, à không, là hết sức thất vọng.
Lưu Nguyệt nghe Ma Yết nói dễ dàng như vậy, khẽ nhíu mày.
Nhưng không biết, bởi vì bọn họ qua được cửa thứ nhất cửa thứ hai, nên ở Lạc Hà, cầu bị chặt đứt lại được nối liền như trước.
Từ trên cầu đến đây, đương nhiên là rất dễ dàng rồi.
Biết Ma Yết làm sao lại tới đây, Lưu Nguyệt cũng không hỏi nữa.
Chỉ cần Ma Yết không phải vì có giao tình với Minh Đảo, cho nên dễ dàng đi lên tìm được bọn họ là tốt rồi.
Những thứ khác, trước mắt không quan trọng.
Thêm Ma Yết bọn họ có thêm một trợ thủ.
“Có thể đi chưa?” Lưu Nguyệt vừa hỏi xong, Hiên Viên Triệt liền mở mắt ra.
Cùng lúc này, Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu cũng mở mắt ra, đồng thời gật đầu.
Nhìn dáng vẻ, có lẽ di chứng của thần chuông trấn hồn và ma địch đã hoàn toàn tiêu trừ.
Gió thu tung bay, tiếng cây xào xạc.
Ánh trăng khuyết bàng bạc, ngọn núi thần tiên phía trước cao tuyệt đỉnh.
Dưới ánh trăng, xuyên qua tầng tầng màn đêm, đứng sừng sững trước mặt mấy người họ.
Nhìn qua, tựa như giơ tay là có thể chạm đến.
Mấy người nhìn nhau một cái, lúc này ngay cả Linh Ngọc và Ly Lạc hay cười đùa, cũng nghiêm túc và thận trọng hiếm thấy.
Ba cửa ải đã qua, phía trước chính là nơi cuối cùng, là nơi quyền lực nhất Minh Đảo, Bích Tinh cung.
Là nơi ở của Vương tôn Minh Đảo.
“Đi thôi, đến sớm một chút, chuẩn bị trước được một được một chút…”
Âu Dương Vu Phi bước lên một bước dẫn đầu, lời còn chưa nói hết, đột nhiên dừng lại, tiếng nói cũng dừng theo.
“Mùi gì vậy?” Lúc này mũi Ly Lạc cũng động động.
“Có nguy hiểm.” Lưu Nguyệt cũng đã nắm chặt chủy thủ trong tay, khẽ quát một tiếng.
Mặc dù không nhìn thấy bất cứ vật gì, cũng không nghe thấy bất cứ tiếng gì.
Nhưng nàng có thể cảm giác được, có thứ nguy hiểm chí mạng tới gần bọn họ, còn tới rất nhanh.
Đám người Hiên Viên Triệt đều là giành giật mạng sống với tử thần để đến được đây, lúc này cũng cảm thấy không đúng.
Lập tức, đội hình công phòng nhất thể lại nhanh chóng xuất hiện ra.
Bóng đêm thanh lãnh, mông lung.
Ánh trăng bàng bạc lạnh lẽo bao phủ mặt đất.
Lúc này làm cho người ta có cảm giác không thoải mái, chỉ có sát khí, sát khí âm trầm.
“Vút…”
Trong lúc đám người Lưu Nguyệt đang toàn lực đề phòng, thì tiếng động rất nhỏ như tiếng gió thổi từ khắp nơi nhanh chóng bay đến.
Vút, vút… đó là âm thanh của một loại tử vong đoạt mạng.
Ánh trăng bạc trắng như tuyết, chiếu rọi rõ ràng cả một vùng đất.
Trong ánh trăng này, Lưu Nguyệt nhìn thấy rõ ràng.
Xung quanh bọn họ trước sau trái phải, cỏ xanh biếc, rừng cây xum xuê.
Đang bị khô héo, điêu tàn một cách nhanh chóng.
Trên mặt đất một lớp màu đỏ thẫm đang chảy đến đây.
Cắn nuốt tất cả, nơi nó đi qua vạn vật điêu tàn, không còn bất kỳ sinh vật nào tồn tại.
Từ bốn phương tám hướng mà đến, đem bọn họ vây quanh trong đó.
Vừa thấy tình hình như vậy, đám người Hiên Viên Triệt mặt mày biến sắc, trong đó sắc mặt Âu Dương Vu Phi là sa sầm nhất.
Thần sắc không thể nào tin được hoàn toàn lộ ra, vẻ kinh ngạc trong mắt, vẻ sa sầm trên mặt, không ngừng lắc đầu tỏ vẻ không thể tin được.
Dường như khiến cho Lưu Nguyệt đứng bên cạnh hắn cảm giác được, một khắc sau Âu Dương Vu Phi sẽ điên mất.
Chuyện gì xảy ra?
Trước mặt cha mẹ huynh đệ phản bội, Âu Dương Vu Phi cũng không có biểu hiện như vậy.
Phản bội trước mặt toàn dân bách tín nước mình, Âu Dương Vu Phi thậm chí còn cười khẽ.
Lúc này, màu đỏ thẫm này xuất hiện, Âu Dương Vu Phi lại đau khổ như vậy, đây là…
Lông mày Lưu Nguyệt nhíu chặt lại, không chút suy nghĩ nắm lấy tay Âu Dương Vu Phi.
“Xong rồi.”
Trong nháy mắt Lưu Nguyệt cầm lấy tay Âu Dương Vu Phi, Ly Lạc nhíu chặt mày nói nhỏ một tiếng.
Đồng thời sải bước ra, giơ tay lên, một lớp cát mỏng bay ra, tạo thành một vòng trong bao quanh mọi người lại.
Tiếng gió xào xạc, có tiếng bước chân vang lên trong khoảng khắc Ly Lạc hành động, một bóng người chậm rãi xuất hiện.