Cô cười như không cười nhìn chằm chằm Phó Cảnh Phi đầy thâm ý.
Đáy mắt Phó Cảnh Phi mỉm cười, nhưng nét mặt lại tỉnh bơ. Mộc Lạp Lạp như vầy rất hiếm thấy, khiến anh cảm thấy vô cùng mới mẻ.
Ngữ Đồng ở bên kia, dưới ánh mắt đối diện của Mộc Lạp Lạp và Phó Cảnh Phi, nụ cười dần dần biến mất, trong mắt nhuốm tức giận bất bình nhưng biến mất rất nhanh.
“Ồ, đêm nay anh muốn đi sao, hả?” Mộc Lạp Lạp nói, cố ý nhìn về phía Ngữ Đồng.
Ngữ Đồng lập tức trưng ra nụ cười vô hại.
Trong lòng Mộc Lạp Lạp cười khẩy từng trận, cái cô nàng Ngữ Đồng này thật đúng là không kịp chờ đã lộ ra bộ mặt thật. Cô vốn còn tưởng là một đối thủ mạnh mẽ ấy chứ, bây giờ nhìn lại yếu rất nhiều so với trong tưởng tượng của cô.
Loại chuyện thanh mai trúc mã này, Mộc Lạp Lạp nghĩ đến hình ảnh ấy một chút, phát hiện mình lại không cách nào tưởng tượng được dáng vẻ Phó Cảnh Phi làm thanh mai trúc mã của thời niên thiếu. Hình ảnh chàng cưỡi ngựa tre đến lượn quanh giường của thanh mai thật khiến cô cảm thấy quái gở không hiểu được.
Nhưng thật ra nhìn thái độ của Phó Cảnh Phi đối với Ngữ Đồng là có thể biết mỹ nhân Ngữ Đồng chắc là chỉ đơn phương nhiệt tình.
Phó Cảnh Phi mặt không chút cảm xúc nhìn Ngữ Đồng, trong giọng nói không có bất kỳ tình cảm gì: “Ngữ Đồng, chuyện quá khứ tôi đều không nhớ rõ, không có gì hay để nói.”
Mộc Lạp Lạp tấm tắc lấy làm lạ, Phó Cảnh Phi quả nhiên không hiểu được cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc nha.
Ngữ Đồng cắn môi dưới, điềm đạm đáng yêu: “Anh Cảnh Phi, em chỉ là rất nhớ anh.”
Chà chà! Mộc Lạp Lạp cảm khái may là mình kiên nhẫn, nếu không với tính tình nóng nảy thì lúc này đã trực tiếp cho Ngữ Đồng một cái tát, dạy dỗ cô ta một chút, đồ của người khác không thể chạm vào.
Nhiều năm sau nhớ lại, Mộc Lạp Lạp đều cảm thấy việc trải qua lần tới Phó gia này khiến cô khó quên nhất có lẽ là sự xuất hiện của Ngữ Đồng.
Dù sao vị mỹ nhân này trắng trẻo khuôn mặt dễ nhìn, nhưng ở phương diện khác thì chỉ số thông minh thấp, muốn làm “Bạch Liên Hoa, Lục Trà Biểu”* nhưng lại thật sự không cùng đẳng cấp với Mộc Diệp
(* Bạch Liên Hoa, Lục Trà Biểu: là những từ lóng chỉ những cô gái thánh mẫu, yếu đuối cần được che chở)
Mộc Lạp Lạp vốn đang tưởng Ngữ Đồng sẽ là một đối thủ khó dây dưa, thậm chí đã nghĩ xong nên đối phó với người phụ nữ này như thế nào, nhưng không biết cô ta là quá tự tin đối với bản thân hay là quá coi thường địa vị của Mộc Lạp Lạp trong lòng Phó Cảnh Phi, thật sự cứ gọn gàng dứt khoát ở chỗ này lôi kéo Phó Cảnh Phi như vậy.
Có thể cũng bởi vì một vị khác.
Mộc Lạp Lạp len lén chú ý tới chị ba của Phó Cảnh Phi. Lúc Ngữ Đồng nói chuyện, vẻ mặt của chị ta căn bản đều là rất chờ mong, nhìn còn có vẻ khẩn trương hơn đương sự.
Vị chị ba này quả nhiên rất không vừa ý cô, mới có thể muốn Ngữ Đồng thay thế vị trí của cô?
Mộc Lạp Lạp chống cằm, thầm lắc đầu, những người này e rằng đều cho là cô mặt dày mặt dạn ở bên cạnh Phó Cảnh Phi chứ gì, bọn họ khẳng định đều chọn không để ý đến người tuyên bố khôi phục lại hôn ước năm đó là Phó Cảnh Phi.
Phó Cảnh Phi giận tái mặt, lãnh đạm nhìn Ngữ Đồng: “Đủ rồi, Ngữ Đồng.”
Trong mắt Ngữ Đồng rưng rưng, còn muốn nói điều gì, rồi lại không nói ra khỏi miệng.
Mộc Lạp Lạp nhướn mày, vẻ mặt muốn nói lại thôi này của Ngữ Đồng nhìn như còn có một đoạn chuyện xưa khó quên với Phó Cảnh Phi à?
Cô cong môi lên, tới gần Phó Cảnh Phi, kề vào lỗ tai anh hài hước nói khẽ: “Một mỹ nhân ở trước mặt như thế, anh thật đúng là vô tình.”
Tóc Mộc Lạp Lạp mang mùi thơm nhàn nhạt của cô toả ra, tiến vào trong khứu giác của Phó Cảnh Phi, mùi vị thanh tịnh và đẹp đẽ phiêu tán, mang theo sức hấp dẫn vô hình.
Con ngươi sâu sắc của Phó Cảnh Phi tối sầm, khẽ cười nói: “Em nghĩ tôi làm thế nào mới có tình, hửm?”
“Coi chừng người ta nói anh không biết thương hương tiếc ngọc.” Mộc Lạp Lạp liếc anh một cái.
Đôi mắt Mộc Lạp Lạp long lanh như ẩn tình khiến yết hầu Phó Cảnh Phi căng khít, không khỏi trong lòng thầm mắng: tiểu yêu tinh này!
Anh híp mắt hỏi ngược lại: “Có em là hương là ngọc này rồi, tôi còn cần thương tiếc ai?”
Lúc Phó Cảnh Phi nói chuyện, rõ ràng là gương mặt hờ hững nhưng lại khiến Mộc Lạp Lạp cảm giác được mình lại bị anh đùa giỡn.
Mộc Lạp Lạp vội lấy đầu về, ngồi nghiêm chỉnh, giống như vừa rồi không xảy ra cái gì cả.
Phó Cảnh Phi nhếch khoé miệng, không tính buông tha cô, cánh tay gác lên vai cô, ngón tay hữu ý vô ý lướt qua trên áo cô. Động tác nhỏ nhẹ khiến cô sợ đến cả hít thở cũng chậm lại.
Động tác qua lại của bọn họ rơi vào trong mắt người khác có thể nói là chói mắt vô cùng, nhưng hai người này vẫn cứ không phát hiện những người khác làm sao cũng không thể tham dự vào ái muội quen thuộc này, khiến một số người thật sự hận ngứa răng.
“Phó Cảnh Phi! Em sai rồi!” Ngón tay của Phó Cảnh Phi chầm chậm di động, chỗ đi qua, nhiệt độ lòng bàn tay đều xuyên qua vải mà đốt lên một ngọn đuốc ở trong lòng cô, khiến Mộc Lạp Lạp ruột gan rối bời.
Dưới sự trêu chọc kéo dài của anh, Mộc Lạp Lạp rốt cuộc mở miệng cầu xin tha thứ. Quả nhiên mỗi lần cô muốn khiêu khích Phó Cảnh Phi một chút, cuối cùng người xui xẻo là cô.
Phó Cảnh Phi hài lòng mỉm cười, rốt cuộc mở lòng từ bi buông tha cô, săn sóc đưa lên khăn giấy cho Mộc Lạp Lạp: “Lau mồ hôi đi.”
Mộc Lạp Lạp nghiến răng, Phó Cảnh Phi này tuyệt đối là cố ý giễu cợt cô! Người đàn ông nhỏ mọn đáng ghét!
Trong ánh mắt hung ác của Mộc Lạp Lạp, Phó Cảnh Phi cười vô cùng khoái trá, cả người đầy ý cười khiến cho ông cụ Phó không khỏi dùng vẻ mặt càng phức tạp đánh giá Mộc Lạp Lạp.