Mục lục
Lột Xác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế nhưng sau khi Ngôn Viễn trở về cũng không có biểu lộ ra cảm xúc của mình ở trước mặt Mộc Diệp.
Có một số đàn ông luôn luôn bất kể xảy ra chuyện gì, đều muốn hiện ra mặt tốt nhất của mình ở trước mặt người trong lòng.
Ngôn Viễn là người như vậy. Mặc dù trong lòng bị nỗi ghen tỵ thiêu đốt, nhưng y vẫn có thể rất bình tĩnh đối mặt với Mộc Diệp
“Thế nào? Cô ta đồng ý không?” Sau khi Mộc Diệp gặp Ngôn Viễn thì câu đầu tiên chính là hỏi vấn đề này.
Ngôn Viễn nắm tay lại, đột nhiên hỏi: “Em chỉ quan tâm đến việc này sao?”
Trên khuôn mặt thanh tú của Mộc Diệp xuất hiện vẻ nghi hoặc, trong con ngươi thoạt nhìn vô cùng tinh khiết loé lên tia khác thường, gần như lập tức ý thức được Ngôn Viễn bất thường.
Đây mà một trong những nguyên nhân ả có thể thắng được Mộc Lạp Lạp. Ả càng hiểu được làm thế nào nhìn thấu lòng người hơn, biết rõ ràng trong lòng người ta đang nghĩ gì, cũng có thể theo đó mà lựa chọn biện pháp đối phó.
Trong khi đó Mộc Lạp Lạp lớn lên trong hoàn cảnh hậu đãi, lúc ấy hoàn toàn sống trong thế giới riêng của mình, chưa bao giờ quan tâm đến suy nghĩ của người khác, cũng hiếm khi tự hỏi người khác đang suy nghĩ gì.
Có lẽ trong lúc vô thức cô đã tạo ra rất nhiều kẻ địch, mới dẫn đến cục diện cuối cùng đối mặt với vạn người khinh bỉ.
Mộc Diệp nhìn thấu vẻ khác thường của Ngôn Viễn, chí ít hoàn toàn trái ngược với lúc y xuất phát đi tìm Mộc Lạp Lạp.
Hôm nay bọn họ gặp mặt là ở trong nhà của Ngôn Viễn. Ngôn gia cũng làm ăn, chẳng qua là quy mô kinh doanh tương đối nhỏ hơn chút. Nhưng đối với người thường mà nói, mức thu nhập kinh doanh hàng năm của Ngôn gia cũng đã đủ hơn tưởng tượng.
Mộc Diệp nhìn Ngôn Viễn, đưa tay nắm lấy mu bàn tay của y, thật giống như trước đó Ngôn Viễn nắm tay Mộc Lạp Lạp vậy, chỉ là bây giờ đối tượng thay đổi, Ngôn Viễn biến thành người được an ủi.
“Anh đang giận em sao, A Viễn? Bởi vì em nhờ anh giúp em một chút?” Ánh mắt của ả luôn rất ngây thơ trong sáng, khiến cho người ta dễ dàng rơi vào trong sự dịu dàng của ả tạo ra, Ngôn Viễn chính là như vậy.
Nhìn gần, gương mặt của Mộc Diệp tuy rằng không tính là xinh đẹp tuyệt vời nhưng cũng đủ thanh tú, điềm tĩnh, còn có đôi mắt trong trẻo kia. Sự ghen tuông trong lòng Ngôn Viễn cuối cùng cũng tiêu tan một ít.
Y nói: “Diệp Diệp, em suy nghĩ nhiều rồi, chuyện của em thì sao anh có thể ngại phiền phức?”
“Vậy tại sao anh nhìn rất không vui? Ngôn Viễn, tuy rằng chị đối với em như vậy, nhưng cùng lắm thì em không cần đối phó với chị ấy. Thế nhưng bất luận thế nào, em đều không muốn nhìn thấy anh không vui, anh hiểu không?” Trong mắt ả lấp lánh nước mắt ngưng tròng, khiến cho không ai không đau lòng.
Một lời nhẹ nhàng liền lần nữa đưa mình vào vị trí của người bị hại, khiến Ngôn Viễn chỉ muốn ôm ả vào lòng.
Những lời đã quấn trên đầu lưỡi cũng không nói ra miệng, y nghĩ, sở dĩ Mộc Diệp ở cùng một chỗ với Thẩm Văn Xương đều bởi vì muốn mượn thế lực của hắn, chỉ tự trách mình không đủ mạnh, không thể thật sự trợ giúp Mộc Diệp.
Nhưng lần này mạnh mẽ nhịn xuống oán giận trong lòng không có nghĩa là những ý nghĩ kia cũng sẽ không bao giờ nổi lên ở trong đầu.
Mộc Diệp thấy ánh mắt của Ngôn Viễn nhìn mình lại trở nên dịu dàng, hài lòng đề cập tới Mộc Lạp Lạp lần nữa: “A Viễn, hôm nay chị nói với anh thế nào?”
“Cô ấy nói…” Ngôn Viễn nhíu nhíu mày. “Cô ấy không quá tin tưởng kế hoạch này của anh.”
“Ồ?” Mộc Diệp có chút không tin, cái người chị gái phế vật này khi nào đã bắt đầu suy tính tới những vấn đề này?
“Tiếp theo chúng ta phải làm gì?”
Ánh mắt Mộc Diệp âm trầm: “Chờ đã, em suy nghĩ lại một chút.”

Ngôn Viễn nhìn Mộc Diệp trước mắt, nhất thời cảm xúc hơi phức tạp.
Mộc Diệp sau một khoảng thời gian suy nghĩ thì lại có cách mới.
Mục đích cuối cùng của bọn họ là muốn làm cho Mộc Lạp Lạp nghĩ cách đi lấy cổ phần trong tay của Phó Cảnh Phi. Nhưng nếu bây giờ Mộc Lạp Lạp không làm, thậm chí xem ra cô ta còn đã thoả hiệp với Phó Cảnh Phi.
Thái độ của Phó Cảnh Phi đối với Mộc Lạp Lạp khiến cho Mộc Diệp lần nữa đề cao cảnh giác. Có lẽ là bởi vì tình cảm của hai người đã lặng lẽ biến hoá trong lúc bọn họ không nhìn thấy, cho nên Mộc Lạp Lạp mới không mắc lừa.
Mộc Diệp thật ra rất xem thường Mộc Lạp Lạp. Cái người gọi là chị gái này ngoại trừ trưng ra khuôn mặt đẹp mê người thì còn có cái gì?
Nhưng lần này cô ta vậy mà không có dễ dàng bị Ngôn Viễn lừa, khiến cho Mộc Diệp rất không vui.
Nhưng sau khi hơi suy nghĩ một chút, Mộc Diệp liền có dự tính. Ả muốn cho Mộc Lạp Lạp nếm thử cảm thụ hoàn toàn mất đi tất cả, nhất là Phó Cảnh Phi, người duy nhất ủng hộ cô ta bây giờ. Nếu một ngày nào đó, ngay cả Phó Cảnh Phi cũng không muốn cô ta, xem cô ta còn có cái gì?
Hơn nữa cảm thụ đạt được sau đó lại mất đi luôn luôn khiến cho người ta càng khó có thể quên. Mộc Diệp lên rất nhiều kế hoạch ác độc, ả hận Mộc Lạp Lạp, hạ quyết tâm muốn triệt để huỷ diệt cả cuộc đời của Mộc Lạp Lạp…
Nhưng những điều này Ngôn Viễn đều không biết. Ở trong lòng y, Mộc Diệp chính là một cô gái hiền lành nhu nhược mỗi ngày bị Mộc Lạp Lạp ăn hiếp nhưng xưa nay đều không phản kháng, khiến cho y muốn cưng chiều ả.
Nhưng thật ra Mộc Lạp Lạp cũng là bạn bè của Ngôn Viễn, tình cảm hai người cùng nhau lớn lên không phải là giả. Chỉ là so với tình bạn, so với Mộc Lạp Lạp, Ngôn Viễn cảm thấy Mộc Diệp càng khiến y muốn yêu thương và chăm sóc hơn.
Với lại Mộc Diệp đã nói, mục đích của bọn họ chỉ là làm cho Phó Cảnh Phi xuất ra cổ phần công ty, sau đó đem kinh doanh của Ngôn gia phát triển đến độ cao mới, đến lúc đó hai người bọn họ có thể quang minh chính đại ở cùng một chỗ.
“Ngôn Viễn? Anh đang suy nghĩ gì vậy?” Tiếng của Mộc Lạp Lạp kéo Ngôn Viễn ra khỏi hồi ức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK