Mục lục
Lột Xác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giây kế tiếp Mộc Lạp Lạp đã bị Phó Cảnh Phi lôi kéo đi vào một cửa hàng bán quần áo.
Trong tích tắc từ khi anh bước vào cửa hàng, cả căn phòng giống như đều bao phủ một tầng không khí ngột ngạt, đến nỗi nhân viên cửa hàng cũng không có lập tức tới chào hỏi mà là ngây ngốc đứng ở một bên không có phản ứng.
Hết cách thôi, không khí trên người Phó Cảnh Phi quá mạnh mẽ, hầu như anh ở đâu là sẽ tạo ra một rãnh áp suất, hoặc nghiêm túc tới cực điểm như sẽ tiến hành đàm phán chuyện làm ăn số tiền khổng lồ bất cứ lúc nào.
Ánh mắt sắc bén của Phó Cảnh Phi chần chừ ở trong cửa hàng một chút, Mộc Lạp Lạp nhìn nhân viên cửa hàng đang ngẩn người, lòng vô hình cảm thấy cảnh tượng này rất tương phản…
Anh cũng không có suy nghĩ lâu, trực tiếp từ trên kệ hàng lấy xuống chiếc áo gió màu xám nhạt nhét vào trong lòng Mộc Lạp Lạp, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cô đi thay quần áo.
Mộc Lạp Lạp nhún nhún vai, cô và Phó Cảnh Phi rất ăn ý, có thể nhanh chóng hiểu rõ ý của đối phương. Nhưng các nhân viên ở đây thì lại dùng ánh mắt sợ hãi quan sát bọn họ.
“Tôi có thể thử bộ quần áo này không?” Mộc Lạp Lạp dịu dàng hỏi nhân viên đang ngây người như phỗng.
Thật sự là bởi vì vẻ mặt cùng thái độ này của Phó Cảnh Phi hoàn toàn không giống như đến mua quần áo, mà là giây kế tiếp sẽ nói ra: “Mua lại cửa hàng này.” Nếu như thế sẽ rất kinh.
Nữ nhân viên rốt cuộc có phản ứng, gật đầu liên tục không ngừng: “Có thể có thể, phòng thử đồ ở bên cạnh.”
Mộc Lạp Lạp dùng ánh mắt trấn an Phó Cảnh Phi, sau đó đi thay quần áo.
Trước khi cô trở ra, đối với nữ nhân viên mà nói quả thật là một hồi dày vò.
Người khác đã sớm chạy tới những quầy khác, chỉ còn lại một mình cô ta đứng ở chỗ này, một mặt nghĩ vóc dáng của người khách này thật sự dễ nhìn, tuấn tú như bước ra từ trong tranh, một mặt bởi vì dáng vẻ anh ta mím môi trầm mặc mà cảm thấy tim đập nhanh, bị không khí khiếp người quanh thân anh làm hoảng sợ không dám tới gần một bước.
Mãi đến khi ánh mắt của người khách nam này nhìn về phía cô ta, giọng hết sức từ tính: “Có quần áo nam không?”
“Hả? À! Có!” Nữ nhân viên cửa hàng lại liên tục gật đầu, thậm chí cảm thấy hai chân mình đều mềm nhũn.
Người nữ nhân viên giới thiệu hướng quầy quần áo nam cho Phó Cảnh Phi, nhìn người đàn ông cao lớn này không chút do dự xoay người đi. Cô ta còn chưa kịp thả lỏng trong lòng cùng với suy ngẫm ngũ quan tuấn tú của người này thì đã thấy trong tay đối phương cầm một cái áo gió màu xám tro đi tới.
Tốc độ chọn quần áo này… Anh ta tuỳ tiện chọn một cái, hoàn toàn không lo lắng có thích hợp với mình hay không ư?
Nhưng nữ nhân viên cửa hàng không dám nói ra như thế, chỉ có thể duỗi tay: “Quý ngài, phòng thử quần áo ở bên kia, mời ngài…”
Phó Cảnh Phi đi thẳng tới, toàn bộ hành trình cũng không có liếc nhìn cô ta thêm một cái.
Cả người nữ nhân viên đều bị khí thế của anh chế ngự.
Mộc Lạp Lạp gần như là cùng đi ra với Phó Cảnh Phi, hai người vừa khéo ở phòng thử quần áo liền nhau, trong khoảnh khắc bọn họ cùng đi ra, ánh đèn toả trên người bọn họ, như là thiên thần hạ xuống.
Dáng dấp Mộc Lạp Lạp vốn xinh đẹp, ngũ quan rực rỡ có tính xâm lược, cộng thêm eo nhỏ chân dài, tuỳ tiện mặc một cái áo gió cũng có thể mang đến hiệu quả đẹp tuyệt vời.
Về phần Phó Cảnh Phi, người đàn ông này lưng dài vai rộng tuyệt đối là một cái giá áo, áo gió màu xám mặc ở trên người anh vô cùng vừa vặn, nếu chẳng phải nơi này chỉ là một phòng thử quần áo thì quả thật có thể trở thành một sàn catwalk trình diễn thời trang nam. Trên mặt anh không có bất cứ biểu cảm thừa thải gì nhưng lại khiến cho người ta hoàn toàn không cách nào dời tầm mắt, vững chắc bị anh khoá chặt lại.
“Anh cũng đổi?” Mộc Lạp Lạp nhướn mày ngạc nhiên, nhất là khi thấy màu của cái áo trên người Phó Cảnh Phi giống với của mình.
Vậy đại khái cũng có thể coi là trang phục tình nhân?
Phó Cảnh Phi gật đầu, không hề nhiều lời.
Mộc Lạp Lạp không chút dối lòng khen ngợi: “Đẹp đó.”
Lúc này Phó Cảnh Phi mới lộ ra nụ cười yếu ớt, nét mặt dịu lại một chút, càng mê người hơn so với trước.
Nhân viên cửa hàng ở bên cạnh suýt chút nữa bởi vì nụ cười này của anh mà ngất đi.
Mộc Lạp Lạp len lén nói hai chữ: Yêu nghiệt!
Rời khỏi cửa hàng chuyên doanh, Phó Cảnh Phi lại nắm chặt tay của Mộc Lạp Lạp lần nữa: “Bây giờ có thể.”
Lần này hai người xuất hiện ở đây sẽ không cảm thấy không thích hợp nữa.
“Ôi chao, Phó Cảnh Phi, ánh mắt của anh không tệ nhỉ?” Mộc Lạp Lạp đánh giá qua lại quần áo ở trên người mình và anh. Rõ ràng đều chọn ra trong thời gian ngắn, đồng thời không được coi là quần áo được đặc biệt thiết kế và cắt may hoàn mỹ gì, thế nhưng mặc lên người lại có loại cảm giác phù hợp.
Phó Cảnh Phi chỉ cong cong môi, dùng hai chữ biểu đạt thái độ của mình: “Đương nhiên.”
Vãi! Mộc Lạp Lạp liếc toét mắt anh một cái.
Sau đó, hai người bọn họ thật đúng là đi xem phim một hồi. Một bộ phim Hollywood, đầy kỹ xảo điện ảnh cùng đánh đấm, nam chính sau khi trải qua những khổ cực thì gặt hái được sự nghiệp cùng gia đình, trở thành anh hùng vạn người kính ngưỡng.
Loại phim này bất kể quay bao nhiêu cũng đều là phong cách từa tựa, tuy nhiên khán giả mãi mãi đều sẽ mua vé, hơn nữa còn vui vẻ mà mua.
Bản thân Mộc Lạp Lạp sau khi xem xong cũng không có cảm giác đặc biệt gì, thậm chí còn không nhớ rõ nội dung phim có điểm nổi bậc gì, khen duy nhất chính là kỹ xảo điện ảnh không tệ.
Cô cực kỳ tò mò hỏi Phó Cảnh Phi: “Sau khi anh xem xong có cảm giác gì hay không?”
Phó Cảnh Phi híp mắt một cái, tựa như thật sự nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, sau khi suy nghĩ cả nửa ngày, câu trả lời của anh thật bất ngờ: “Anh tính đầu tư một công ty kỹ xảo điện ảnh.”
Mộc Lạp Lạp: “…”
Đó là lý do mà sau khi bọn họ mới xem xong một bộ phim đã kích thích Phó Cảnh Phi muốn khai thác lĩnh vực thương nghiệp mới?
Mộc Lạp Lạp thật vô cùng bất đắc dĩ.
“Em nghĩ sao?” Thế nhưng Phó Cảnh Phi vẫn rất nghiêm túc hỏi ý kiến của Mộc Lạp Lạp.
“Hừm, em nghĩ, cũng không tệ lắm.” Mộc Lạp Lạp trả lời. “Tuy nhiên cần phải tiến hành đánh giá toàn bộ phương hướng đối với đối tượng đầu tư.”
Phó Cảnh Phi ôm chầm vai Mộc Lạp Lạp: “Anh sẽ kêu Khương Nghị theo sát.”
Người này tuyệt đối không phải là kẻ ăn nói lung tung, cho nên cái kế hoạch này tất nhiên là nghiêm túc.
Lúc này Mộc Lạp Lạp mới chợt hiểu một chút, vì sao Phó Cảnh Phi ở trên thương trường có thể đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Bởi vì độ nhạy cảm cùng sức quan sát của người này cao đến kinh người, có thể ở bất cứ nơi đâu cũng tìm được cơ hội làm ăn mình muốn.
Mộc Lạp Lạp thẳng thắn nói: “Hẹn hò gì đó cũng bất quá chỉ là như vầy, bằng không anh cùng Khương Nghị bàn bạc mức độ khả thi của chuyện này được không? Em ở bên cạnh tham gia náo nhiệt, theo các anh học tập nhé.”
Những thứ trước đây học ở trường, cho dù nhiều hơn nữa, cuối cùng cũng chỉ là lý thuyết. Tuy nhiên nếu học được từ nơi Phó Cảnh Phi nhất định sẽ là kinh nghiệm thực chất.
Mộc Lạp Lạp cũng không ngờ mình thuận miệng đề nghị liền được Phó Cảnh Phi đón nhận. Có lẽ anh sau khi suy nghĩ tường tận một hồi thật sự cảm thấy hẹn hò cũng không có ý nghĩa gì, đối với tình cảm của bọn họ cũng sẽ không có tác dụng xúc tiến gì, chẳng thà đi làm một chút chính sự, huống chi Mộc Lạp Lạp còn nguyện ý tham dự vào.
Vì thế bọn họ ăn nhịp với nhau, chỉ đáng thương Khương Nghị thật vất vả về đến nhà thì đã bị hai người tâm huyết dâng trào kéo ra khỏi nhà, đi bàn chính sự.
Bọn họ gặp nhau trong một quán cà phê gần phố thương mại, câu nói đầu tiên sau khi Khương Nghị vào phòng bao là: “Ông chủ, tôi muốn tăng lương!”
Phó Cảnh Phi nhàn nhạt nói bốn chữ: “Tiền thưởng gấp đôi.”
Vẻ tức giận trên gương mặt than Khương Nghị đều biến mất trong nháy mắt, cho dù mặt than như cậu ta cũng suýt chút bật cười.
Tiếp đó bọn họ bàn bạc về vấn đề đầu tư hai tiếng đồng hồ ngay trong quán cà phê. Đến lúc kết thúc thì gần như đã có một bản kế hoạch hoàn chỉnh.
Điều này cũng khiến cho Mộc Lạp Lạp lần đầu tiên trực tiếp thấy được bản lãnh của Phó Cảnh Phi.
Bất kể anh ở mặt nào cũng đều được coi là nhân vật lợi hại nhất.
Lúc Khương Nghị mang theo bản kế hoạch rời đi còn không quên nhắc nhở Phó Cảnh Phi một câu: “Ông chủ, nhớ kỹ tiền thưởng tôi gấp đôi.”
Thật ra, nếu đổi thành ngày thường cậu ta dĩ nhiên là không dám nói như vậy, nhưng hôm nay có Mộc Lạp Lạp ở đây, cậu ta có gì phải sợ?
Khi ngày hôm nay kết thúc, Mộc Lạp Lạp mới phát hiện hẹn hò của cô và Phó Cảnh Phi đến cuối cùng lại vô thức biến thành trù hoạch thương nghiệp, thế nhưng cô thật sự không có cảm thấy tiếc nuối, ngược lại bởi vì kiến thức được trạng thái làm việc với Phó Cảnh Phi mà cảm thấy vui sướng.
Về phần tối đó sau khi về tới nhà Mộc Lạp Lạp đã bị Phó Cảnh Phi bế bổng lên mang về phòng ngủ, tiếp đó trải qua đủ loại chơi đùa… Cô đã không bao giờ muốn dậy nữa, chỉ muốn nói một câu là: Phó Cảnh Phi, anh cái tên cầm thú này!
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã hơn một tuần lễ, một tuần này đối với Mộc Lạp Lạp mà nói là yên tĩnh trước nay chưa hề có.
Hầu như không có bất cứ chuyện phiền lòng gì xảy ra, cô thật sự sống và làm việc như người bình thường. Cô cũng mới phát hiện, thì ra sau khi không còn Mộc Diệp nữa cô thanh thản dễ chịu ra sao.
Mộc Diệp ở trong tù sống như thế nào, Mộc Lạp Lạp cũng không có hứng thú đi quan tâm, cô chỉ hoàn thành từng bước chuyện của mình, hầu như đều đã quên đi sự tồn tại của một người như thế.
Cuộc sống yên bình như thế mãi cho đến khi một tin tức truyền đến mới coi như là hoàn toàn bị phá vỡ.
Hôm nay Mộc Lạp Lạp và Phó Cảnh Phi cùng nhau trải qua cuối tuần. Phó Cảnh Phi đang làm việc trên máy tính, Mộc Lạp Lạp thì nằm trên đùi anh đọc sách, mệt mỏi thì dựa thẳng vào anh ngủ một giấc.
Cuộc sống yên tĩnh như thế này trong quá khứ của Mộc Lạp Lạp làm sao cũng không nghĩ được có thể xảy ra, tuy nhiên từ khi cô thật sự hưởng thụ thì cũng cảm thấy khiến cô thật ỷ lại.
Điện thoại di động ở trong giỏ xách của cô rung lên, Mộc Lạp Lạp lấy ra nhìn thoáng qua, dãy số gọi tới hiển thị đây là thủ hạ của Phó Cảnh Phi.
Mấy người hồi trước Phó Cảnh Phi cho cô để sai phái, anh cũng chưa bao giờ hỏi Mộc Lạp Lạp cần những người này đi làm cái gì, anh đã không hề do dự đưa những người này cho cô.
Mà những người này Mộc Lạp Lạp phái đi điều tra một chuyện, đã thật lâu không có tiến triển, cho nên thiếu chút nữa là Mộc Lạp Lạp quên mất.
“Cô Mộc, hiện giờ cô có rảnh không?”
“Ừm, anh nói đi.”
“Như vầy, chuyện cô bảo chúng tôi điều tra rốt cuộc có chút manh mối, nhưng chúng tôi đã tới thăm dò, đối phương làm sao cũng không mở miệng.”
“Xác định đối tượng không sai?”
“Dựa vào chứng cứ khắp nơi, nhất định không sai, tuy nhiên còn cần chứng cứ trọng yếu nhất.”
“Tôi biết rồi.” Mộc Lạp Lạp suy nghĩ một chút, nói: “Anh đưa địa chỉ cho tôi, tôi bớt thời gian đích thân đi xem một chuyến.”
“Cô muốn đích thân đến?”
Mộc Lạp Lạp không do dự: “Vâng, các anh nên làm gì thì làm cái đó, không cần kiêng dè tôi.”
“Được rồi…”
Sau khi cúp điện thoại Mộc Lạp Lạp liền rơi vào yên lặng, hồi lâu, trên đỉnh đầu cô mới truyền tới giọng của Phó Cảnh Phi: “Em đang nghĩ gì vậy?”
“Nghĩ một chuyện rất phức tạp.” Mộc Lạp Lạp ngẩng đầu lên, vừa vặn có thể thấy được chiếc cằm góc cạnh rõ ràng của Phó Cảnh Phi. “Anh đoán thử xem?”
Phó Cảnh Phi cúi đầu, con ngươi sâu sắc trong nháy mắt bắt được ánh mắt của cô: “Có liên quan với Mộc Diệp.”
“Ôi chao, đoán được nhanh như vậy.”
“Là người lúc trước anh phái cho em?”
“Anh lại đoán trúng rồi.” Mộc Lạp Lạp muốn tặng cho anh một lá cờ thưởng liệu sự như thần.
“Nói đi, em kêu bọn họ đi điều tra chuyện gì?”
Về chuyện cô kêu đi điều tra, Mộc Lạp Lạp thoáng cái còn chưa biết nói sao cho Phó Cảnh Phi.
Dù sao thì chuyện này vẫn là cô ở kiếp trước trong lúc vô tình đã phát hiện được, có điều khi đó không có năng lực đi chứng thực, đến chết cũng không biết rốt cuộc có phải thật hay không.
Kiếp này từ sau khi cô tỉnh lại liền nghĩ đến vấn đề này, thật tốt là có một Phó Cảnh Phi nguyện ý ủng hộ cô vô điều kiện, để cho cô có thể đi chứng thực bí mật cô phát hiện trước đây rốt cuộc có thật hay không.
Mà ngay cả người của Phó Cảnh Phi cũng tìm thời gian lâu như vậy chuyện mới có tiến triển, điều này có thể chứng minh kiếp trước Mộc Lạp Lạp bất kể thế nào cũng không thể dựa vào bản lãnh của mình để biết được chân tướng ra sao.
“Không muốn nói thì không cần nói cho anh biết.” Phó Cảnh Phi vuốt vuốt tóc cô, giọng dịu dàng.
Mộc Lạp Lạp bật cười: “Không phải vậy, em chỉ là đang suy nghĩ phải nói thế nào cho anh biết mà thôi.”
“Ừm, anh nghe đây, em nói đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK