Mục lục
Lột Xác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chú Phó, chú làm cái gì…” Mộc Lạp Lạp theo bản năng lui về sau một bước, trên mặt có khiếp sợ rõ ràng.
Mặc dù thái độ của chú Phó đối với cô luôn khách sáo, nhưng chưa bao giờ vẻ cung kính như giờ phút này. Có lẽ trong lòng ông ấy chỉ có Phó Cảnh Phi mới là người thật sự đáng tôn kính, Mộc Lạp Lạp bất quá chỉ là một người ngoài không liên quan mà thôi.
Trong lòng Mộc Lạp Lạp hiểu rõ, cũng không cảm thấy có gì bất mãn. Dù sao chỉ với tính cách trước kia của cô, chú Phó vẫn có thể khách sáo đối đãi cô là đã rất cho cô mặt mũi.
Nhưng bây giờ chú Phó bỗng nhiên cúi người xuống, cái tư thế hoàn toàn cung kính khiến cho Mộc Lạp Lạp rất đỗi ngạc nhiên, không biết chú Phó đây là thế nào.
“Mộc tiểu thư.” Sau khi chú Phó bái một cái thì thẳng thắt lưng lên lại, vẻ tao nhã trên mặt vẫn như cũ, mang theo vài phần nghiêm trọng.
Mộc Lạp Lạp cứ tưởng chú Phó sẽ nói với mình những câu đại loại như đừng ở đây quấn lấy Phó Cảnh Phi nữa, trong đầu tự suy đoán như thế và còn cảm thấy rất thú vị.
Nhưng không giống với tưởng tượng của Mộc Lạp Lạp, chú Phó nói: “Xin Mộc tiểu thư sau này nhất định phải bảo đảm an toàn của mình.”
“Hả?” Mộc Lạp Lạp mở to mắt, nhất thời không có phản ứng.
Thái độ của chú Phó vẫn tôn kính: “Nếu như Mộc tiểu thư gặp phải bất kỳ nguy hiểm gì, người khẩn trương nhất là thiếu gia, cho nên sau này xin Mộc tiểu thư nhất định phải bảo vệ tốt bản thân.”
Mộc Lạp Lạp: “…”
Cô dừng một hồi, sau đó mới từ tốn nói: “Chú Phó, tôi… tôi không phải cố ý khiến cho Phó Cảnh Phi lo lắng.”
Lần này mặc dù cô đã sớm ngờ tới Mộc Diệp sẽ ra tay với cô, nhưng cũng không biết rốt cuộc Mộc Diệp sẽ ra chiêu gì. Bị nhốt mấy tiếng đồng hồ, lại còn bị thẩm vấn một hồi, xem ra bản thân cô giống như kiếp trước – khi gặp qua nguy hiểm đều không coi vào đâu, nhưng ở trong mắt người khác có lẽ đều là chuyện vô cùng nguy hiểm.
Hơn nữa còn khiến Phó Cảnh Phi lo lắng như vậy, thậm chí ngay cả dì Xảo đều lo lắng cho cô cả một buổi tối.
Mấy câu của chú Phó khiến Mộc Lạp Lạp bỗng nhiên thật sự tin rằng, thì ra khi cô làm những chuyện này – gặp phải thời điểm nguy hiểm, không chỉ đặt bản thân cô vào nguy hiểm, mà còn Phó Cảnh Phi, anh cũng sẽ là người vì mình mà lo lắng.
Mộc Lạp Lạp từ trước đến nay rất ích kỷ, thậm chí ngay cả sau khi sống lại. Tuy rằng cô biết tính tình của mình thay đổi rất nhiều, sẽ không dễ dàng xúc động cùng dễ tin người khác như quá khứ, cũng đã luyện ra tính tình bình tĩnh, tỉnh táo đến nỗi không giống cô, nhưng những tính cách này trong sâu thẳm vẫn có chút không thay đổi.
Cho dù cô muốn báo đáp ân tình của Phó Cảnh Phi và thật hoàn toàn lo lắng đến suy nghĩ của Phó Cảnh Phi, cô chỉ cảm thấy không nên đối chọi gay gắt với Phó Cảnh Phi như ở kiếp trước, cũng không cần tuỳ ý lợi dụng anh đối tốt với mình. Nhưng trên thực tế, Mộc Lạp Lạp vẫn là một người ích kỷ.
Cô chỉ muốn mình làm sao báo thù, biết Phó Cảnh Phi sẽ giúp đỡ mình, nhưng cho tới nay chưa từng thử đứng nhìn ở góc độ của anh, hành vi của cô sẽ sinh ra ảnh hưởng thế nào đối với anh.
Phó Cảnh Phi mang cô về Phó gia vào thời điểm cô bất lực nhất. Ở góc độ nào đó mà nói, ngoại từ quan hệ hôn ước giữa bọn họ ra, Phó Cảnh Phi coi như là ân nhân cứu mạng của cô… Thế nhưng cô chỉ lo đến bản thân mình, hình như thật sự vẫn rất vô liêm sỉ.
Chú Phó ở Phó gia nhiều năm như vậy, có lẽ đối với ông ta mà nói, sự xuất hiện của cô mới dẫn đến cuộc sống của Phó Cảnh Phi rối loạn cả lên.
Cho nên cô xem như là một phiền phức lớn.
Chú Phó gật đầu, không nhiều lời: “Mộc tiểu thư nhanh đi nghỉ ngơi đi.”
Mộc Lạp Lạp nhịn không được lại bảo đảm một câu: “Sau này tôi nhất định cố gắng không gây phiền phức cho Phó Cảnh Phi.”
Cô cũng không muốn lại khiến cho Phó Cảnh Phi rốt cuộc vì chuyện của mình mà phiền não. Anh vốn bận rộn như vậy, ngoại trừ chuyện của công ty, còn có nhiều chuyện của gia tộc. Báo thù của mình thật sự không nên liên luỵ đến anh.
Bởi vì một câu nói của chú Phó khiến Mộc Lạp Lạp suy nghĩ vô cùng phức tạp, tâm trạng vừa thả lỏng đều biến mất, thoáng cái trở nên nghiêm nghị, thậm chí có chút chán ghét bản thân.
Nếu chú Phó biết ý của mình bị Mộc Lạp Lạp xuyên tạc nghĩ ngợi lung tung, sẽ phải ói ra máu.
Ông ấy thật chỉ muốn nhắc nhở Mộc Lạp lạp chú ý an toàn mà thôi, hoàn toàn không có chê cô phiền phức. Bởi vì nếu là người thiếu gia nhận định, ông ấy cũng sẽ không có bất kỳ phản đối gì.
Tuy lúc này Mộc Lạp Lạp suy nghĩ phức tạp, nhưng đối với cô mà nói cũng không phải là chuyện xấu.
Trưởng thành luôn phải học lo lắng vì người khác. Trong quá khứ cô tự cao thái quá, tiếp nhận lòng tốt của Phó Cảnh Phi là đương nhiên, không có bất kỳ cho ra nào.
Khi cô rốt cuộc ý thức được Phó Cảnh Phi đối với cô tốt cỡ nào mà không cần đến hồi báo, chút tâm tình của người nào đó cuối cùng cũng có biến hoá.
Hôn ước kia giống như là kềm chế duy nhất giữa bọn họ, nhưng Mộc Lạp Lạp biết theo tính chiếm hữu của Phó Cảnh Phi đối với cô, cho dù không có hôn ước anh cũng sẽ không buông tha cô.
Hôn ước, hôn ước, hôn ước… Mộc Lạp Lạp nằm ở trên giường ngây người nhìn chằm chằm trần nhà, từ đầu đến cuối khó tin tại sao lúc ấy Phó Cảnh Phi muốn khôi phục lại hôn ước.
Càng ngại đi suy nghĩ, giả như thật sự thực hiện hôn ước, nếu cô thận sự gả cho Phó Cảnh Phi…
Sống lại tới nay, ngoại trừ chuyện báo thù, Mộc Lạp Lạp luôn nỗ lực lảng tránh vấn đề này. Cô thậm chí không dám tưởng tượng một ngày nào đó thật sự gả cho Phó Cảnh Phi. Trên phương diện này cũng có thật nhiều ý trốn tránh.
Cô đem tình cảm của mình co đầu rút cổ vào bên trong mai rùa, làm bộ mình không cảm giác được cái gì cả. Nhưng bây giờ hình như cô thấy cái mai rùa kia từ từ nứt ra, vết nứt hiện đầy thân xác, tâm tư mà cô cố ý giấu có thể bất cứ lúc nào cũng sẽ nứt toác ra…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK