Phó Cảnh Phi dáng vẻ thanh nhã, khoanh tay mỉm cười: “Em cảm thấy thế nào?”
Mộc Lạp Lạp: “…”
“Xét thấy chuyện em bị người ta vu oan lần này, khiến tôi cảm thấy nhất định phải suy xét thật kỹ có nên để em đi báo thù hay không.” Phó Cảnh Phi cong cong môi. “Đương nhiên, nếu như ký bản khế ước bán thân này, tất cả mọi chuyện em làm sau này tôi đều có thể không hỏi tới.”
Dù sao thì tất cả cô đều là của anh rồi, còn sợ gì? Đến lúc đó Mộc Lạp Lạp tuỳ ý chơi đùa thế nào, anh đều có thể quang minh chính đại cột người vào bên cạnh mình, thuận tiện giúp cô giải quyết phiền phức.
Quan trọng nhất, cứ để Mộc Lạp Lạp thường rời khỏi phạm vi tầm mắt của anh như vậy thật sự khiến anh rất lo lắng…
Mộc Lạp Lạp đại khái hiểu ý tứ của Phó Cảnh Phi, đó là lý do mà người đàn ông này đang nghĩ mọi cách giữ cô lại, khiến cho cô không có cơ hội rời đi.
Tuy rằng cô đã nhiều lần tỏ thái độ sẽ không rời đi, nhưng rất rõ ràng trên phương diện này Phó Cảnh Phi không tin cô.
Mộc Lạp Lạp rất thất vọng. Dục vọng chiếm hữu của Phó Cảnh Phi đối với cô mạnh như thế nào, kiếp trước cô đã lãnh hội đủ, bây giờ cũng chỉ là càng nhận thức sâu sắc thêm mà thôi.
Sau khi sống lại cô liền thích ứng với hoàn cảnh, cho dù sống lại cũng chỉ là vì báo thù, cứ sống ở bên cạnh Phó Cảnh Phi như vậy cũng không tồi, dù sao thì anh là người duy nhất sẵn lòng ủng hộ cô.
Tiếc là về chuyện này Phó Cảnh Phi cực kỳ bướng bỉnh, lúc nào cũng lo lắng cô sẽ rời đi.
Có lẽ bởi vì trong quá khứ cô gây rất dữ dội, khiến cho bây giờ Phó Cảnh Phi đều mất đi độ tín nhiệm đối với cô.
“… Anh cũng đã là vị hôn phu của em, còn cần ký khế ước bán thân gì nữa?” Mộc Lạp Lạp chỉ có thể mang ra lý do này. Dù sao thì hôn ước trước đây đã sớm khôi phục, thế gia ở thành phố Long trong tình huống bình thường cũng không ai dám cưới cô chứ?
Nói cho cùng, có ý định với cô chính là đối nghịch với Phó gia, còn chưa có người lớn gan như vậy.
Nhưng mà Phó Cảnh Phi không tán thành lý do của Mộc Lạp Lạp chút nào, anh cười lạnh một tiếng: “Không có hiệu quả pháp luật không tính, chẳng lẽ bây giờ em muốn kết hôn với tôi?”
“…” Không có hiệu quả pháp luật thì sao! Một câu nói của anh còn hữu hiệu hơn so với hiệu quả pháp luật!
“Được rồi, khế ước bán thân không còn giá trị, kết hôn đi.” Nhìn vẻ nghẹn lời của Mộc Lạp Lạp, Phó Cảnh Phi sâu kín cười một tiếng, trong mắt tràn đầy tia đắc ý.
“Em ký!” Mộc Lạp Lạp rốt cuộc bại trận.
Biết hôm nay nếu không ký bản khế ước bán thân này, Phó Cảnh Phi nhất định có thể giam lỏng cô ở Phó gia lần nữa, không cho cô tự do.
Trước kia Mộc Lạp Lạp sẽ cho rằng loại hành vi này vô cùng quá đáng, bây giờ cũng đã thành thói quen, ngay cả tâm tình phản kháng cũng không nổi lên.
Hơn nữa cô biết Phó Cảnh Phi không có lòng hại cô, chí ít động cơ của việc anh làm đều vì tốt cho cô, chỉ là cách làm luôn rất cực đoan.
Mộc Lạp Lạp liếc cái gọi là khế ước bán thân một cái. Chữ viết của Phó Cảnh Phi rất đẹp, nét bút mang theo phong cách mạnh mẽ của Phó Cảnh Phi, mà nội dung lại rất chu toàn, thậm chí cả nghĩa vụ sau này của Mộc Lạp Lạp cũng đều viết lên bản khế ước bán thân.
Trong đó còn có một điều là “Giới nghiêm của Phó gia là mười một giờ, không thể vô cớ lỡ giờ giới nghiêm.”
Đây quả thật là hiệp ước không công bằng, lúc Mộc Lạp Lạp ký tên mình thậm chí có loại cảm giác bi tráng mình đã làm cái việc nhục nước mất chủ quyền.
Thật ra bản khế ước bán thân này cũng không có nội dung gì quá đáng, chỉ là có chút hạn chế đối với tình hình sinh hoạt của Mộc Lạp Lạp. Ví dụ như khi nào nên về nhà, trước khi đi đâu chơi thì phải gọi điện thoại thông báo trước cho Phó Cảnh Phi biết để được sự cho phép của anh.
Tiếp theo là nội dung quan trọng nhất, đó là Mộc Lạp Lạp không được có bất cứ quan hệ thân mật gì với người khác, bằng không Phó Cảnh Phi bất cứ lúc này cũng có thể mang cô đi kết hôn.
Mộc Lạp Lạp rất muốn cười. Bởi vì Phó Cảnh Phi trông chừng cô nghiêm ngặt như thế, cô làm sao có thể cùng người khác nảy sinh tình cảm thân mật gì.
Hơn nữa, cô bây giờ cũng không có tâm tư đi nói chuyện yêu đương với người khác.
Ngược lại, bởi vì cô và anh có sự quen thuộc của hai kiếp nên còn thoải mái một chút, ở cùng với Phó Cảnh Phi không cần giây giây phút phút cảnh giác, cũng không cần che giấu tính cách thật của mình.
Mộc Lạp Lạp không hề suy nghĩ cẩn thận về bản thân mình bây giờ rốt cuộc được coi là gì.
Cùng Phó Cảnh Phi có hôn ước trong người, bây giờ lại ký bản hiệp ước này, hình như trong tương lai hai người bọn họ đều bị trói buộc cùng nhau.
Nhưng trên thực tế, Mộc Lạp Lạp chưa bao giờ thật sự nghĩ tới chuyện tương lai. Dường như cô ngoại trừ nghĩ làm sao trả thù Mộc Diệp thì cũng không còn lại động lực gì.
Ngoại trừ thời điểm tự mình nói phải báo đáp ân tình của Phó Cảnh Phi đối với cô.
Nhưng báo đáp ân tình này, làm thế nào lại phải đem mình bán cho anh như vậy…
Mộc Lạp Lạp rất là phiền muộn.
Thấy Mộc Lạp Lạp ký tên xuống, Phó Cảnh Phi hài lòng thu lấy khế ước bán thân, ánh mắt dịu dàng: “Rất tốt.”
Mộc Lạp Lạp nhịn không được liếc một cái, đương nhiên là tốt, cô bây giờ cũng không có tự do cá nhân đó!
“Ký khế ước bán thân, sau này em làm cái gì anh cũng sẽ không ngăn cản em chứ?”
Phó Cảnh Phi gật đầu: “Chuyện trong vòng hiệp ước đều có thể.”
Hiệp ước có chừng năm mươi điều đó, ok?
Mộc Lạp Lạp: “… Em có thể hối hận không?”
Ánh mắt Phó Cảnh Phi sầm xuống: “Em nghĩ sao?”
Mộc Lạp Lạp thở dài: “Được rồi, em chỉ tuỳ tiện nói một chút mà thôi.”
Phó Cảnh Phi thu vào khế ước bán thân, đứng lên: “Đi ngủ đi.”
Mộc Lạp Lạp không nói, gằm đầu đi theo anh lên lầu, trong lòng không ngừng oán thầm, Phó Cảnh Phi tên biến thái này!
Giống như là nghe được Mộc Lạp Lạp ngầm nhổ nước bọt anh, Phó Cảnh Phi bỗng nhiên dừng bước.