Mục lục
Lột Xác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những lời này khiến Mộc Lạp Lạp vốn dợm bước đi bỗng dừng lại, cô cứng ngắc tại chỗ, vẻ mặt rất kinh ngạc.
“Lúc vừa nhìn thấy cô là tôi đã cảm thấy quen quen, mới rồi rốt cuộc nhớ tới, cô chính là cái người bị đuổi ra khỏi Mộc gia.” Thượng Kha nhìn chằm chằm Mộc Lạp Lạp, ánh mắt rất là ngả ngớn.
“Đúng, vậy thì thế nào?” Mộc Lạp Lạp chỉnh lại cảm xúc, cô không ngờ rằng sẽ bị một kẻ xa lạ hoàn toàn không quen biết nhận ra, nhất thời hơi kinh ngạc mà thôi.
Thành phố Long lớn như vậy, mặc dù đều là người có tiền nhưng cũng không có khả năng mọi người đều quen biết, huống chi trong cái thành phố này luôn có nhiều người giàu nổi lên và có nhiều người từng phú quý quyền thế biến mất.
Mỗi nhóm khác nhau cũng không nhất định sẽ cùng xuất hiện một lúc, cho nên Mộc Lạp Lạp không ngờ rằng tin tức mình bị đuổi ra khỏi nhà lại truyền đến lỗ tai của rất nhiều người.
Nhưng suy nghĩ một chút, Mộc Lạp Lạp lại không cảm thấy có gì. Cho dù đó là sự thật, nhưng tối đa chỉ là những người ghét cô muốn nhìn cảnh khốn khó ngày nay của cô, đến bỏ đá xuống giếng một phen. Loại chuyện như thế này cô còn chịu ít sao?
Thượng Kha kề lại gần Mộc Lạp Lạp: “Nhìn có vẻ cô rất bình tĩnh, tôi cho là tôi nhận ra cô thì cô sẽ muốn trốn tránh mới đúng.”
“Có cái gì mà phải trốn tránh? Chỉ là bị đuổi ra khỏi nhà và không được làm tiểu thư của Mộc gia nữa mà thôi.” Mộc Lạp Lạp rất thản nhiên trả lời.
“Trước đây cũng chỉ nghe nói qua cô, hôm nay gặp mặt, phát hiện tin đồn thật sự là không thể tin.” Ánh mắt của Thượng Kha quan sát Mộc Lạp Lạp từ trên xuống dưới vài lượt, trong mắt có hứng thú nồng đậm. Xem ra y quả thật động tâm tư với Mộc Lạp Lạp.
Mộc Lạp Lạp cười khan hai tiếng, không định tiếp tục xoắn xít đối với việc Thượng Kha nhận ra mình, lại định bụng mượn cớ rời đi trước.
Thế nhưng Thượng Kha rõ ràng không tính buông tha cô.
“Cô nói đồng nghiệp của cô đều biết chuyện cô bị đuổi ra khỏi nhà không?”
Mộc Lạp Lạp giận tái mặt: “Biết được hay không thì thế nào?”
Giọng điệu của Thượng Kha mập mờ: “Bọn họ có biết hay không, đương nhiên là phải xem tôi, nếu cô không muốn để cho bọn họ biết…”
Mộc Lạp Lạp nhìn y chằm chằm: “Nói đi, thế nào.”
“Cô có thể uống hai ly với tôi? Một mình chúng ta uống hai ly.” Thượng Kha nhấn mạnh hai từ một mình.
Lúc này Mộc Lạp Lạp thật sự rất muốn tát hắn một cái. Cũng không hỏi thăm một chút tính cách của Mộc Lạp Lạp cô trong quá khứ là gì, dám đến đùa giỡn cô?
Thế nhưng cô còn chưa hành động, cửa phòng đã được mở ra.
Có một người đàn ông đỡ một cô gái uống say đi ra.
Mộc Lạp Lạp tập trung nhìn vào, người uống say thì ra là Lưu Hi. Sắc mặt của cô ta ửng đỏ, nhìn là biết bị chuốc rất nhiều rượu.
Lưu Hi không giống như là người có tửu lượng tốt, đoán chừng cũng không thường xuất hiện trong các trường hợp như thế này, không biết ứng phó như thế nào, lúc này đã bị say khướt, bất tỉnh nhân sự.
Mộc Lạp Lạp không để ý tới Thượng Kha nữa, bây giờ cần tìm người đưa Lưu Hi về mới được. Con gái uống say luôn dễ xảy ra điều bất trắc, không an toàn.
“Đưa cô ấy cho tôi, cám ơn anh.” Mộc Lạp Lạp đưa tay muốn kéo Lưu Hi từ trong tay người đàn ông.
“Ơ, lại tới một người đẹp.” Người đàn ông có vẻ cũng uống không ít, cũng là bạn của anh chàng phú nhị đại. Anh ta nửa ôm Lưu Hi, vẫn còn lanh tay lẹ mắt tránh động tác của Mộc Lạp Lạp, đúng là sắp say rồi mà vẫn không chịu yên phận.
Mộc Lạp Lạp hơi tức giận. Cô xưa nay ghét nhất là bị đàn ông xem nhẹ. Người đàn ông này có vẻ như muốn lợi dụng Lưu Hi say rượu mà động tay động chân với cô ta, thoáng cái liền khơi dậy lửa giận của Mộc Lạp Lạp.
Cô vốn vẫn còn không vui bởi uy hiếp của Thượng Kha, lúc này càng nổi nóng hơn.
“Làm phiền anh giao Lưu Hi cho tôi.” Nhưng Mộc Lạp Lạp vẫn nhịn xuống nóng nảy, dù sao những người này đều là bạn của bạn Vũ Tây, Mộc Lạp Lạp không muốn gây ra mâu thuẫn gì.
“Người đẹp, bằng không giao em cho tôi đi.” Tên đó nói mà còn giơ tay đến, muốn sờ mặt của Mộc Lạp Lạp.
Lúc này Thượng Kha chỉ ở bên cạnh nhìn, không tính ra tay giúp đỡ.
Mộc Lạp Lạp cũng không trông cậy vào hắn, chỉ cần tên này đừng tới thêm phiền là tốt rồi.
Lui về sau hai bước, Mộc Lạp Lạp định mở cửa đi vào gọi đồng nghiệp ra giúp, dù sao một mình cô cũng không phải là đối thủ của tên đàn ông này.
Nhưng tên đàn ông thừa dịp Mộc Lạp Lạp muốn mở cửa gọi người thì trực tiếp đỡ Lưu Hi định đi tới thang máy.
Mộc Lạp Lạp không thể không vội cản ở trước mặt hắn: “Đứng lại, đưa người cho tôi.”
“Nếu người đẹp cũng muốn theo chơi cùng chúng tôi, tôi sẽ không ngại đâu.”
Trong mắt Mộc Lạp Lạp loé lên ngọn lửa nhỏ, cân nhắc muốn gọi điện thoại kêu vệ sĩ vào giúp.
Thế nhưng Thượng Kha vẫn không nhúc nhích lúc này lại đứng ra, hắn giống như xem kịch vui, nói: “Uống hai ly với tôi, tôi liền giúp cô đưa người về.”
Mộc Lạp Lạp quả thật không chịu nổi gã này, mới vừa rồi thoạt nhìn còn giống người khiêm tốn, nhanh như vậy đã lộ bản tính.
Nhìn thấy vẻ tức giận của Mộc Lạp Lạp, trong mắt Thượng Kha càng phát ra hứng thú nồng đậm, y thích tính cách cay như ớt này.
“Nghĩ kỹ chưa? Không thì thang máy đi xuống…”
Mộc Lạp Lạp cười nhạt: “Ngại dung mạo của anh quá xấu, tôi uống rượu với anh sẽ mắc ói.”
Thượng Kha: “…” Y nổi giận. Con đàn bà này lại dám nói y xấu xí? Thật sự là không biết tốt xấu!
“Cô đã không còn là tiểu thư của Mộc gia, Mộc Lạp Lạp, tốt nhất đừng chọc giận tôi, bằng không cô sẽ nếm được kết cục của chọc giận tôi.” Thượng Kha tự cho là đẹp trai đe doạ một câu.
Kết quả, Mộc Lạp Lạp không nói một lời, trực tiếp quạt tới một bạt tai khiến Thượng Kha trở tay không kịp. Âm thanh vang dội khiến Lưu Hi say khướt cũng ngẩng đầu lên, lầm bầm một câu rồi lại ngủ mê man lần nữa.
Thượng Kha rốt cuộc bị chọc giận, trực tiếp nắm lấy vai Mộc Lạp Lạp kéo cô tới trước mặt.
Sự khác biệt sức lực giữa đàn ông và đàn bà lúc này hiện ra rõ ràng, Mộc Lạp Lạp bị y dùng sức nắm lấy, không chút sức phòng vệ nào.
Vừa lúc ấy, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng bỗng nhiên vang lên ở cách đó không xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK