Ông ấy mặc một chiếc áo khoác sẫm màu cũ kỹ, thân hình không được thẳng cho lắm, nếp nhăn trên mặt giống như vỏ cam khô, dưới chân còn có tàn thuốc. Thấy tôi bước ra, sư phụ vứt tàn thuốc và chậm rãi đi về phía tôi. Thật ra, tôi hoàn toàn chết lặng và choáng váng. Sư phụ chỉ lặng lẽ bước đến chỗ tôi, lấy từ trong chiếc túi da sờn cũ ra một chiếc áo khoác dày hơn và mặc vào cho tôi, suốt quá trình đó, ông không nói một lời. Lúc đó tôi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.