Mục lục
Vận Khí Hoạt Lưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi vào nhà, cả hai đều thấy rất mệt mỏi. Nhan Địch a, đó là vì nàng đỡ hắn lên tận lầu ba. Đối với Trần Dương mà nói, cảm giác đó không thể chịu đựng được.

Vì sao khó chịu?

Vớ vẩn ... Trần Dương là một thanh niên khí phách hiên ngang, buổi tối mới uống chút rượu, lại được một tiểu mỹ nhân quyến rũ ôm lấy nửa người đỡ lâu như vậy, nếu là ai cũng cảm thấy “khó chịu ” hết?

Nhan Địch nhìn chằm chằm hai chiếc vali lớn trong phòng khách mà sững sờ.

Trần Dương cười và giải thích : " Một tuần nữa phòng anh sẽ hết hạn cho thuê, anh đang chuẩn bị chuyển đi, đây là hành lý đóng gói. "

Nhan Địch dìu Trần Dương vào phòng ngủ nằm xuống, sau đó chạy vào phòng tắm, một lúc sau đưa cho Trần Dương chiếc khăn ướt ấm áp, lau mặt xong, nàng không ngừng bưng cốc nước nóng cho Trần Dương, để hắn uống thuốc mua ban nãy.

Nhìn mồ hôi trên trán cô ấy, Trần Dương mới biết lúc nãy khi lên lầu, Trần Dương đã cố ý dựa chặt vào người nàng, để một cô gái yếu ớt như vậy gần như chịu toàn bộ sức nặng của Trần Dương, suốt quãng đường lên tầng ba.

“ Được rồi, em ngồi xuống nghỉ ngơi đi. ” Trần Dương hơi động , cầm lấy cốc, uống viên thuốc dưới ánh mắt của nàng.

Nhan Địch thấy vậy mới giãn cơ mặt ra.

Trần Dương thấy nụ cười của cô ấy thì rất động lòng, ở khóe miệng bên trái có một lúm đồng tiền nho nhỏ. Khóe miệng cong lên như vầng trăng khuyết, mang theo vẻ vui tươi.

" Tiểu Ngũ ca, anh đói bụng không? " Nhan Địch nhẹ giọng hỏi Trần Dương, " Trên người anh em ngửi thấy mùi rượu, buổi tối nhất định là anh uống không ít rượu, em nghe mẹ nói uống rượu buổi tối rất dễ đói bụng."

Trần Dương cười nói: " Em cũng là cô gái biết không ít. Ừm, anh không sao, em có thể trở về rồi. Khu vực này không an toàn lắm, em ra ngoài bắt taxi đi, ngày mai công ty sẽ bồi hoàn cho em. "

Nói xong lời này đầu Trần Dương hơi choáng váng, thấy Trần Dương tinh thần không tốt lắm , Nhan Địch cúi người , nhẹ nhàng đỡ Trần Dương nằm xuống. Sau đó giúp Trần Dương cởi áo khoác.

Trần Dương mới phát hiện ra mình vẫn đang mặc một bộ đồng phục đi làm, trên đó còn có một vết bẩn, Trần Dương nhớ khi nãy lúc đánh nhau tên say rượu kia đã ói ra dính vào người, hắn không khỏi cảm thấy buồn nôn một hồi.

Nhan Địch đắp chăn cho Trần Dương, lấy khăn lau mặt cho Trần Dương, sau đó ôm quần áo rời khỏi phòng ngủ, sau đó đóng cửa lại.

Trong gian phòng, không khí còn sót lại mùi thơm ngát trên người Nhan Địch Trần Dương không biết vì cái gì mà đêm đó hắn ngủ rất ngon, như thể Trần Dương trở về thời thơ ấu nằm ngủ vậy.

Lúc đó cùng sư phụ luyện công, ngày tháng cực khổ, sư phụ thường dùng ván tre đánh vào mông, nhưng sau khi đánh xong, sư phụ lại nấu một nồi canh sườn cho Trần Dương uống vào buổi tối.

Súp sườn heo thơm đến mức khiến người ta phải chảy nước miếng!

Sau đó, Trần Dương cùng mấy tiểu tử khác hầu như ngày nào cũng xung đột với nhau, thậm chí có người còn cố ý không tu luyện tốt, chờ bị trừng phạt.

Vì ai cũng biết chỉ cần nghiến răng chịu đựng mấy roi là sẽ có món canh sườn ngon tuyệt để ăn.

Cũng chính từ giây phút ấy, Trần Dương hiểu thế nào là “ đau đớn và hạnh phúc ”…

Trần Dương mơ một giấc mơ ấm áp như vậy cả đêm , khi Trần Dương thức dậy vào buổi sáng, Trần Dương mỉm cười và chạm vào trên đầu, cơn đau không còn quá đau nữa.

Bước ra khỏi phòng ngủ, Trần Dương nhìn thấy một bộ vest treo trong phòng tắm, đúng là bộ Trần Dương đã cởi ra tối qua, nhưng nó đã được giặt sạch.

Không chỉ những bộ vest mà ngay cả những bộ đồ lót bẩn Trần Dương ném vào chậu trong phòng tắm cũng được giặt sạch và treo lên.

Phích nước nóng trong bếp đã đầy, và phòng trọ trông rất sạch sẽ. Có thể thấy rõ sàn nhà đã được quét sạch, tủ bếp cũng vậy.

Cô em này, ngốc đến đáng yêu ah, đều nói cho nàng hắn sắp dọn nhà rồi, còn giúp Trần Dương quét dọn phòng trọ……

Khi Trần Dương xem tất cả những điều này, hắn đột nhiên cảm thấy một cảm giác khó hiểu trong lòng.

Trần Dương thậm chí không dám đưa tay chạm vào những thứ xung quanh, vì sợ nếu hắn chạm vào chúng, những thứ sạch sẽ này sẽ bị bẩn mất.

Vào buổi sáng , Hoan ca gọi cho Trần Dương.

Hoan ca là ông chủ của Trần Dương, và Trung tâm giải trí Kim Bích Huy Hoàng là tài sản của anh ấy.

Nói về người này, anh ta được coi là một huyền thoại ở thành phố này.

Nghe nói hai mươi năm trước anh ta mang theo 1.000 nhân dân tệ đến một thành phố ven biển phía nam, nghe nói hắn buôn lậu đồ điện, buôn lậu vàng, sau này mở một nhà hàng hải sản rất lớn.

Tám năm trước, hắn ta mang theo một số tiền về quê, hiện tại được coi là anh hùng ở thành phố này!

Ngoài " Kim Bích Huy Hoàng " , anh còn có hai nhà hàng tây và một nhà hàng lẩu hải sản .

Năm trước, anh ấy cũng đã đầu tư vào một công ty taxi ở trong thành phố, và bây giờ một phần tư số xe taxi chạy trên đường của thành phố này đều do công ty của anh ấy đứng tên.

Người này có thể coi là người có vai vế rất lớn ở thành phố này, điều này có thể thấy qua việc hộp đêm Kim Bích chưa từng chịu bất kỳ sự kiểm tra chính thức nào từ chính quyền thành phố.

Trong mắt người ngoài, Kim Bích Huy Hoàng được mở tại khách sạn năm sao nổi tiếng ở thành phố này. Nhưng hộp đêm này không liên quan gì đến khách sạn, nó chỉ thuê địa điểm của khách sạn mà thôi, xem như nó hoàn toàn là tài sản riêng của Hoan ca.

Hoan ca rất tốt với cấp dưới, anh ấy rất hào phóng, và anh ấy cũng rất tốt với Trần Dương.

Một câu tkhẩu hiên mà anh ấy thường nói là: " Bạn làm việc trong công ty, nhận lương của công ty, và bạn là người của công ty, cho nên công ty nhất định sẽ bảo vệ bạn! "

Câu này bây giờ thường được nói với nhân viên hộp đêm.

Thành thật mà nói, có ai mà không hài lòng khi làm việc với một ông chủ như vậy không?

Theo cách nghĩ của Trần Dương, anh ấy còn đáng ngưỡng mộ hơn cả ông chủ có bằng cấp nước ngoài trong một công ty lớn !

Hoan ca từng nói, hai năm nữa Trần Dương sẽ thôi làm việc ở hộp đêm, đi theo anh ấy.

anh ấy đã tin tưởng Trần Dương rất nhiều, đó là lý do tại sao Trần Dương có thể trở thành quản lý của Hộp đêm Kim Bích Huy Hoàng khi còn trẻ.

Đặc biệt là Trần Dương đã làm việc ở đây được năm năm, Trần Dương đã từng bước vươn lên dẫn đầu từ một chàng nhân viên nhỏ phục vụ các món ăn, điều mà anh ấy rất đánh giá cao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK