Nghe câu này lòng Trần Dương như lửa đốt!
Câu nói này đâm vào chỗ khó chịu nhất trong lòng Trần Dương !
Cha mẹ Trần Dương đều mất khi Trần Dương còn nhỏ, và thực sự thì không có người thân nào nuôi dạy hắn nên người cả!
Vì lý do này, Trần Dương thường bị người khác chế giễu trong cuộc đời sinh viên của mình.
Nhưng sau khi Trần Dương học võ, không còn ai dám nói những lời như vậy trước mặt hắn nữa!
Nhớ lúc xưa có một tên thanh niên chê bai điều đó trước mặt Trần Dương, hắn ta đã ăn trọn một cú đấm đến gay răng của Trần Dương, không ai dám chế nhạo Trần Dương về chuyện “không vui” nữa!
Trần Dương đã nhanh chóng quay lại và đi về phía anh ta, trong khi Trần Dương bước đi tay hắn nắm chặt lại, chuẩn bị đấm gãy hàm răng của tên bịp bợm này!
" Chờ ... chờ đã ..." Người đàn ông cao gầy xua tay lần nữa, nhảy dựng lên lui ra sau: "Anh xem, đừng lại đây đánh tôi ... Tôi đã kiểm tra kỹ rồi, hôm nay tôi không có họa sát nhân, sẽ không bị ai đánh , nếu không muốn đả thương chính mình, tốt nhất đừng động thủ. ”
Trần Dương cúi đầu xuống, chạy nhanh đến bên cạnh tên cao gầy, nắm lấy cổ áo hắn nhấc bổng lên, sải bước đến mép mái nhà, vươn tay kéo người tên đó ra.
Tên bịp đó lập tức bắt đầu hét lên, hắn ta hét lên như một con mèo hoang gọi bầy giữa đêm hè, Trần Dương chưa bao giờ tưởng tượng được trong đời mình rằng tiếng hét của một người đàn ông chói tai hơn so với người phụ nữ, với mức decibel cao hơn rất nhiều lần!
" Đồ ngốc, thả tôi xuống! Tôi rất sợ độ cao!! " Tên đó ôm cánh tay Trần Dương như một con bạch tuộc, hai chân vùng vằng như một con ếch.
" Không phải anh tính hôm nay sẽ không có đại họa cho mình sao? Vậy anh tính ra ngày hôm nay sẽ rơi từ trên lầu xuống không? " Trần Dương lạnh lùng nhìn hắn.
Tên đó mở to một đôi mắt to bằng hạt đậu, chớp chớp nhìn Trần Dương, đáng thương nói:
“ Chuyện này … tôi chưa tính toán , chắc sẽ không xảy ra đâu. ”
anh ta không dám xem thường, liên tục cầu xin :
" Được rồi, thả tôi xuống đi, tôi sợ độ cao lắm. Tôi biết anh không nỡ thả tôi từ trên này đâu ... Nhưng mà khi sợ hãi là bệnh tim của tôi lại tái phát ... Tôi tính toán bản thân hôm nay không gặp họa sát thân, nhưng về chuyện chết vì đau tim thì tôi chưa tính ra! "
Người đàn ông này là kẻ điên.
Đây là ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Trần Dương. Mặc dù Trần Dương không phải là người tốt, nhưng Trần Dương sẽ không bận tâm đến hành vi của kẻ điên.
Những kẻ điên này dù cho có vi phạm pháp luật, thậm chí luật pháp cũng tha thứ cho họ.
Ngoài ra, anh ta chỉ chế nhạo Trần Dương một câu mà thôi.
Trần Dương đặt anh ta xuống, trừng mắt nhìn anh ta, lạnh lùng nói: " Nghe này, Tôi mặc kệ anh là ai, anh muốn bán cái gì cho tôi thì tôi cũng không có hứng thú. Bây giờ tôi đi đây. "
Trần Dương đã quyết định đi về, trong lòng quyết định tìm tên môi giới bất lương kia, đến tận nơi đấm gãy răng cửa của hắn!
"Anh không phải muốn gia tăng vận khí của mình sao? " Người đàn ông cao gầy phía sau đáng thương nói bổ sung.
Trần Dương khịt mũi quay đầu lại nhìn hắn:
" Tôi từng nghe nói, muốn cái gì đều phải trả giá! Tôi tin rằng trên đời này không có chuyện tốt mà không có lý do ... Huống chi, anh nói một chữ tôi cũng không tin. Cái gì có thể thay đổi vận khí, nếu có thể cải biến một người vận khí, vậy anh làm Thượng Đế cho rồi. "
" Muốn ít hay nhiều cũng phải trả giá ..." Người đàn ông cao gầy đột nhiên nở một nụ cười thần bí: " Trần Tiên Sinh ... xin anh đừng lo lắng. anh có thể trả lời tôi trước một câu được không?" …” Nam nhân cao gầy nhìn Trần Dương cười hỏi:
“ anh cho rằng trên đời này có tồn tại ‘ vận khí ’ không ? ”
Vận khí?
Trần Dương sửng sốt một lúc rồi cau mày nói:
" Chẳng lẽ anh là tín đồ được một tôn giáo nào đó phái đến để truyền giáo à? Vậy thì tôi rất tiếc phải nói với anh rằng Trần Dương tôi là người vô thần. Tôi không tin vào bất kỳ tôn giáo nào, tôi chỉ tin vào bản thân mình."
" Cầm lấy đi ! " Nam tử cao gầy búng tay, cười nói: " Tôi cũng không tin tôn giáo nào cả, hơn nữa tôi cũng cảm thấy trên đời này không có thần thánh, bất quá vận khí, như to đã nói, nó có tồn tại ——Mặc dù chúng ta không thể nhìn thấy hoặc chạm được vào thứ này. ”
Trần Dương vẫn còn vẻ mặt khó tin : “ Thứ không thể nhìn thấy , không thể chạm vào làm sao có thể tồn tại được? ”
" Đương nhiên là tồn tại! " Người đàn ông cao gầy bắt gặp ánh mắt của Trần Dương, quả quyết nói: " Không khí! Chẳng phải nó cũng mò không thấy chạm không được đó à? Nhưng mọi người đều biết sự tồn tại của không khí! Đây là một loại ý thức chung! "