Mục lục
Vận Khí Hoạt Lưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh ta vỗ vai tôi và nói với giọng chân thành nhất: " Thế nào? Trần tiên sinh, hãy thử đi. Ta sẽ không nói dối ngài đâu ... Thứ này thực sự hiệu quả đó. "

Lập tức tôi lắc đầu như đánh trống.

Anh ta lo lắng: " Ta cũng hết hy vọng hoàn toàn đối với thị trường ở đây rồi. Giờ chỉ muống bán được sản phẩm này trong tay, sau đó có thể rời khỏi đây và quay trở lại trụ sở công ty rồi. "

" Bao nhiêu? " Tôi cố hỏi.

Anh ấy ngay lập tức báo cáo một con số, khiến tôi nhảy dựng! Nhìn vào mặt tôi, anh ta nở một nụ cười " bất ngờ " trên môi :

"Ta biết chắc anh không đủ tiền mua. Ở giai đoạn này, chúng ta không mong đợi sản phẩm này nhanh chóng được thị trường chấp nhận, vì vậy chiến lược của chúng ta là. Với những khách hàng chưa có sức mua sẽ khuyến mại bằng cách cho thuê ” .

Thuê ư?

“Như ta đã nói, sản phẩm này vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm. Chúng ta phải tiến hành các cuộc điều tra tiếp theo đối với lô sản phẩm đầu tiên đưa ra thị trường, tìm ra những thiếu sót của sản phẩm và thực hiện những cải tiến và chuyển đổi cần thiết.Vì vậy, ta nói thuê ở đây, còn không cần ngài trả một đồng nào, nhưng với điều kiện, hàng tháng phải dựa theo yêu cầu của chúng ta gửi báo cáo điều tra. "

Còn có sự tình tốt như vậy?

Nhưng tôi lập tức cảnh giác.

Tại sao?

Đơn giản là khi một tên lừa đảo nói với bạn bằng một giọng hòa nhã: " Ta không cần tiền của ngươi ..."

Lúc này, bạn càng phải cẩn thận với ví tiền của mình hơn nữa nhé!

" Hừ, tốt với ta như vậy? " Tôi không tin, nói: " Nhưng không phải ngươi vừa nói là bán cho một thương gia giàu có nào đó ở châu Âu sao? "

Người đàn ông cao gầy cười ranh mãnh: " Đó là một biện pháp lấy lại vốn thôi. Như ta đã nói, tất nhiên công ty sẽ không từ chối những khách hàng có sức mua. Đối với những khách hàng không có sức mua như ngài, đã chúng tôi không thể lấy tiền từ ngài thì phải lấy tiền ở người khác chứ? Ai lại làm ăn mà không có lời? Ngài nghĩ thế nào? "

Chà, điều này ... dường như có mấy phần đạo lý ...

Người đàn ông cao gầy nhìn sắc mặt của tôi, rồi đứng dậy, không chút giải thích nhét vào tay tôi chiếc nhẫn rẻ tiền kém chất lượng :

"Được rồi, chiếc nhẫn này tạm thời thuộc về ngài, bất quá ngài phải nhớ là hàng tháng gửi báo cáo đến địa chỉ được chỉ định. "

Anh ấy lấy ra một xấp giấy từ trong cặp tài liệu, đưa cho tôi và cười nói : "Có địa chỉ gửi trên đó. "

Nói rồi anh lôi tôi ra khỏi sân thượng, bước đến cửa thang máy.

Khi tôi đến gần thang máy, anh ấy mỉm cười, cúi đầu chào tôi và nói: " Cảm ơn Trần tiên sinh, cuối cùng ta cũng hoàn thành vai trò bán hàng của mình. Nhờ có ngài, ta có thể trở về trụ sở chính được rồi. "

Tôi không khỏi hỏi: " Nhưng mà, chuyện thuê nhà mà ngươi đã nói ..."

Anh ta hiện một khuôn mặt ranh mãnh: "Trần tiên sinh, ta đã nói rằng chỉ bằng cách mua các sản phẩm của công ty, ngài mới có thể trở thành thành viên chính thức và được hưởng đãi ngộ dành cho thành viên. Chế độ đãi ngộ thành viên của chúng ta không chỉ bao gồm nhà ở mà còn có những món quà tinh tế hàng tháng , miễn phí hàng năm du lịch nước ngoài, v.v ... Rất tiếc là ngài chỉ thuê sản phẩm của công ty nên không được hưởng những quyền lợi này. "

Đại khái là sợ tôi nổi giận, hắn thở dài, thật sâu nhìn tôi một cái, nghiêm túc nói : " Nhưng cuối cùng, vì cảm tạ ngài, tôi có thể miễn phí cho một cái đề nghị ..."

" ? "

" Chao ôi ..." Người đàn ông cao gầy đẩy gọng kính trên sống mũi , rồi nhanh chóng nói với giọng điệu chuyên nghiệp vững vàng:

" Là nhân viên bán sản phẩm vận khí cấp cao, có thể thấy rằng khuôn mặt của ngài đang đỏ đen không rõ. Nhưng ấn đường đang tỏa sáng, điều đó cho thấy vận may của ngài gần đây rất tốt. Chỉ là thỉnh thoảng ngài có thể gặp phải kẻ xấu, nhưng chỉ cần ngài tận tâm làm việc thiện thì sẽ thuận lợi vượt qua. Tuy nhiên, ngài có một tai họa nhỏ trong cuộc sống của bạn gần đây, và đó có thể lại gặp họa sát tinh trong tương lai gần! Nhưng không sao, đó chỉ là một vấn đề nhỏ. Ta đã nói hết những điều này rồi, cuối cùng kết lại: tuổi hai mươi công danh rất vất vả, phú quý không chờ người nhàn rỗi, một khi bước trên đường lớn, nhớ cẩn thận loại a dua. ”

Gì? Họa sát tinh? Tôi sắc mặt cổ quái ...

Đệt mợ! Anh chàng này là nhân viên bán hàng hay là một gã lang băm chết tiệt?

Nhưng tôi không có cơ hội để nói, thang máy đã đóng cửa và đưa tôi xuống tận tầng một.

Khi tôi bước ra khỏi tòa nhà, tôi cảm thấy hơi choáng váng.

Tôi suy nghĩ cuối cùng là bản thân gặp một kẻ lừa đảo, hay một kẻ mất trí?

Gọi anh ta là kẻ bịp bợm ... Nhưng anh ta không lừa dối tôi bất cứ điều gì, thay vào đó còn đeo một chiếc nhẫn vào tay tôi.

Chuyện lạ năm nào cũng xảy ra, nhất là năm nay ... Tôi lắc đầu.

" Hừ, ngươi nói gần đây ta gặp phải tai họa? Mẹ kiếp! Vớ vẩn, nói hươu nói vượn! " Tôi không khỏi ngẩng đầu nhìn tòa nhà ...

Đột nhiên, một cái gì đó từ bầu trời rơi xuống, trong tầm nhìn của tôi ngày càng lớn hơn, ngày càng rõ ràng.

Con mợ nó! Là một chậu hoa ...

Đây là suy nghĩ cuối cùng của tôi.

Ầm! Một tiếng răng rắc chói tai, dòng máu tuôn ra từ đầu tôi, ngã đập đầu xuống đất.

Máu... máu đỏ tươi ... họa sát thân ...

Đau quá! Đau quá!

Không phải là một nỗi đau bình thường!

Tôi nằm trên giường bệnh, trước mặt tôi là một bác sĩ nghiêm túc đang xử lý vết thương cho tôi. Mặc dù đã tiêm thuốc tê, tôi vẫn đau đến nỗi đầu tôi đổ mồ hôi.

Đây thực sự là bệnh viện mà tôi đã đến tối qua... Và bác sĩ xử lý vết thương cho tôi, cũng là cùng một người đã điều trị cho tôi đêm qua.

“Haiz, ta nói người trẻ tuổi các ngươi, đều là hảo dũng đấu ngoan, thích đánh nhau?” Mặc dù các bác sĩ đeo khẩu trang trên khuôn mặt của mình, tôi vẫn có thể nhận ra anh ta - đầu của anh ta là một kiểu tóc Địa Trung Hải* đặc biệt.

[PS: * tóc hói]

Hắn hiển nhiên cũng nhận ra tôi: "Tối hôm qua ngươi đã bị thương ở đầu, hôm nay lại bị ở chỗ cũ, vận khí của ngươi thật đúng là tốt..."

Đầu tôi có chút mơ màng, há miệng miễn cưỡng nói: "Bác sĩ, làm sao ta tới được đây? ”

"Ngươi vận khí tốt, được người đưa tới. Nếu không ngươi nằm chết bên đường mà không ai quan tâm. ”

Xử lý xong vết thương, hắn đỡ tôi ngồi dậy, cười nói: "Ngươi vận khí tốt, chỉ là một chút ngoại thương, bất quá đầu bị đánh nặng, đều sẽ có một chút choáng váng, qua một hai ngày là tốt rồi. ”

Tôi soi gương, mới nhịn không được phát ra một tiếng kêu thảm thiết!

"Tóc tôi!!"

Cái đầu trong gương, mái tóc chính giữa đỉnh đầu bị cạo sạch toàn bộ, chỉ để lại bốn phía tóc, tạo thành một Địa Trung Hải tiêu chuẩn...

“Ngươi kêu cái gì? ” Bác sĩ không hài lòng: "Hai cú đánh mạnh vào đầu ngươi, ta phải xử lý vết thương cho ngươi, tất nhiên, cắt tóc."

Nói xong, hắn đã đứng lên, vỗ vỗ quần áo: "Ngươi nghỉ ngơi một chút đi, à, đúng rồi, bên ngoài có người muốn gặp ngươi, hình như là người đưa ngươi tới nơi này. ”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK