“Đừng như vậy nữa”.
Tuy rằng Phương Cẩm luôn lấy tôn chỉ là chỉ cần Dạ Mặc Nhiễm vui vẻ thì muốn làm gì cũng được, nhưng điều kiện đầu tiên là cậu phải an toàn. Dạ Mặc Nhiễm cười kéo Phương Cẩm lên giường.
“Yên tâm đi, chẳng phải chỉ cần nhìn Quách Hoằng sẽ hiểu rõ sao, em cam đoan sau này không viện cớ nữa”.
Sau đó chính là một hồi mồ hôi cũng luật động.
Dạ Mặc Nhiễm suy nghĩ rất đơn giản, nam nhân của cậu phải chăm sóc cho gia đình vừa vất vả vừa nguy hiểm, nên cậu cũng phải chăm sóc cho nam nhận của cậu thật chu đáo về cả thể xác lẫn tinh thần. Vì thế cho dù trước nay Phương Cẩm vẫn luôn là đầu gỗ sẽ không chủ động yêu cầu, nhưng trước nay cuộc sống tính phúc của bọn họ vẫn rất hài hòa, chủ yếu là Dạ Mặc Nhiễm sẽ chủ động.
Quách Hoằng rất nhanh liền phát hiện ra tiểu Võ và Tá Thỉ lúc nào cũng ở gần nhau, tuy rằng luôn không vừa mắt đối phương thậm chí còn có thể đánh nhau, nhưng chưa từng thực sự có gì. Chỉ giống như oan gia luôn thích đấu võ mồm với nhau, nhìn như vậy không hiểu sao làm cho Quách Hoằng cảm thấy…tịch mịch.
Có đôi khi nhìn thấy đôi mắt của Quách Hoằng chứa đầy tịch mịch cùng bi thương, lại nhìn thấy Tá Thỉ và tiểu Võ vô tâm vô phế suốt ngày ầm ĩ với nhau. Đột nhiên Dạ Mặc Nhiễm cảm thấy mình thật may mắn, nam nhân của cậu tuy là một đầu gỗ chính hiệu, nhưng lại là một đầu gỗ đặc biệt chuyên tâm với cậu. Dạ Mặc Nhiễm ôm Phương Cẩm hôn một cái.
“Cẩm, vẫn là anh tốt nhất”.
Phương Cẩm tuy không hiểu tại sao Dạ Mặc Nhiễm lại hôn anh, còn khích lệ anh nữa, nhưng một chút cũng không ảnh hưởng tới tâm trạng vô cùng tốt của anh khi được cậu khích lệ. Chính là gương mặt vẫn không có biểu hiện gì giống như bị tê liệt vậy.
Ở mỗi đêm khi Phương Cẩm rơi mồ hôi, Dạ Mặc Nhiễm bị Phương Cẩm dùng sức nhưng cũng thật cẩn thận che chở mỗi khi va chạm, cậu đột nhiên lại nghĩ thông suốt, cuộc sống sẽ vẫn tiếp diễn như vậy, cho dù không có tận thế thì ai có thể cam đoan mình có thể an an ổn ổn sống đến trăm tuổi đâu. Ít nhất cậu không đối mặt với tử vong một mình nên cậu cũng sẽ không hoảng loạn hay sợ hãi, mỗi ngày sống như thế nào thì vẫn sẽ sống như vậy, thường thường đến chổ Thư Vĩ chơi nhân tiện triển lãm một chút dị năng cho Thư Vĩ càng thêm hâm mộ cùng ghen tị thêm một chút. Hoặc là đi đến chỗ đội của Kỳ Văn Đào bắt cái này chộp cái kia, xem bầu không khí khẩn trương chế thuốc của bọn họ. Nhưng thường tới nhất vẫn là chổ của Phương Cẩm, tuy Phương Cẩm không đồng ý lắm nhưng Dạ Mặc Nhiễm vẫn kiên trì tới.
Dạ Mặc Nhiễm mang nước trong hồ hòa vào thức ăn, trong canh của mấy chục người uống đã có cho thêm hai ba giọt nước trong hồ, nước hồ đã bị pha loãng nhiều như vậy nên cũng sẽ không có ai nghi ngờ, nhất là người uống đều là dị năng giả, nên sẽ không đột nhiên xuất hiện người không có dị năng lại thành người có dị năng. Dạ Mặc Nhiễm làm như vậy chính là hy vọng những người đi theo Phương Cẩm có năng lực mạnh hơn một chút, như vậy nếu không giúp được gì cho Phương Cẩm cũng sẽ không làm vướng chân anh.
Tiểu Võ chạy vội vào nhà đem báo của căn cứ đưa cho Dạ Mặc Nhiễm xem, nuốt vài ngụm nước miếng mới có khí lực để nói chuyện.
“Cậu xem cậu xem, chuyện của Vương Quốc Đống bị bại lộ, hiện tại đã bị đưa đến sở nghiên cứu làm nghiên cứu rồi”.
Dạ Mặc Nhiễm cầm lấy tờ báo của căn cứ xem, ảnh của Vương Quốc Đống bị đăng ở ngoài ảnh bìa, bên dưới có thật nhiều chữ nhỏ nói lên những hành vi xấu xa của hắn. Dạ Mặc Nhiễm nghi hoặc nhìn tiểu Võ.
“Chuyện này là sao?”.
“Trên báo có viết đó, Vương Quốc Đống lợi dụng việc công nhằm phục vụ mục đích riêng, bàn tay không biết đã nhuộm bao nhiêu máu tươi của người dân vô tôi, tiêu đề lớn như vậy cậu không thấy sao?”.
“Tôi hỏi là, ai đã công khai việc này? Sao lại đột nhiên như vậy?”.
Cậu còn chưa kịp làm gì cả, vốn cậu dự định chờ chuyện của Phương Cẩm ổn định xong sẽ trả thù Vương Quốc Đống sau, vậy mà bị tên khốn nào giành trước rồi ╭ (╰_╯)╮
Tá Thỉ vừa cười vừa đi vào “Chúng tôi kiện đã lâu, thật vất vả mới đem chuyện xấu của hắn phanh phui cho mọi người đều biết, thật thích a~, bây giờ hắn đã bị đưa đến sở nghiên cứu để làm thực thể sống phục vụ cho việc nghiên cứu rồi”.
Dạ Mặc Nhiễm nhìn Tá Thỉ “Là các cậu? Vậy là Cẩm làm sao?”.
Tá Thỉ gật đầu “Đúng vậy, anh Cẩm khi vừa về đã bắt tay vào làm chuyện này, chúng tôi cài không ít người ở bên cạnh hắn, tuy tốn chút thời gian bất quá cũng làm người ta thật hả lòng hả dạ”.
Dạ Mặc Nhiễm hơi hơi nhíu mi “Cẩm đâu?”.
“Anh Cẩm một chút nữa sẽ quay về, Nhiễm thiếu gia, cậu không hài lòng với kết quả này sao?”.
Anh Cẩm nhà hắn tốn rất nhiều công sức nới vạch trần được chuyện của Vương Quốc Đống, nhìn biểu hiện của Nhiễm thiếu gia không mấy vui vẻ, tong lòng Tá Thỉ có chút không yên.
Dạ Mặc Nhiễm ngồi ở xích đu trên lầu, Phương Cẩm vừa về Tá Thỉ liền vội vàng nháy mắt. Phương Cẩm nhìn hắn một cái liền trực tiếp lên lầu, Dạ Mặc Nhiễm nhìn thấy Phương Cẩm trực tiếp vươn tay về phía anh.
“Lại đây”.
Phương Cẩm đi về phía cậu, đứng ở bên cạnh cậu. Dạ Mặc Nhiễm thở dài “Tại sao không nói cho em biết, hôm nay nhìn thấy tin tức đó làm em thật ngạc nhiên, Cẩm, em không thích anh như vậy, luôn ở lúc em không biết làm cho em nhiều chuyện như vậy”.
Dạ Mặc Nhiễm ôm Phương Cẩm tựa vào người anh, Phương Cẩm sờ sờ trán Dạ Mặc Nhiễm, tối hôm qua cậu có chút sốt nhẹ, hôm nay nhiệt độ có vẻ bình thường.
“Đói bụng chua, anh đi nấu cơm”.
Dạ Mặc Nhiễm giữ chặt anh lại “Cẩm, còn có bao nhiêu chuyện của anh mà em không biết, anh kể cho em nghe hết được không, em muốn biết”.
Phương Cẩm nhìn cậu cả nữa ngày mới nhẹ nhàng đẩy cậu ra “Anh đi nấu cơm”.
Dạ Mặc Nhiễm thở dài, lần nữa cuộn tròn trên xích đu.
–ooo–
Trí nhớ con cá vàng: *lết lết* cuối cùng cũng xong, Cá vàng phát hiện không nên lười biếng, sẽ khiến bản thân vất vả ôm show *mếu*