Dạ Mặc Nhiễm tựa vào sô pha quan sát hắn vẫn im lặng không nói gì, Hổ Tử trong lòng cảm thấy run sợ.
“Nhiễm…Nhiễm thiếu gia, cậu muốn hỏi gì thì cứ hỏi, cậu đừng nhìn tôi như vậy, cậu nhìn như vậy làm tôi cảm thấy sợ”. (╥﹏╥)
Dạ Mặc Nhiễm tỏ ý kêu Hổ Tử ngồi xuống, vì thế Hổ Tử thành thành thật thật ngồi ngay ngắn đối diện với Dạ Mặc Nhiễm, ngồi đặt tay trên đầu gối giống như học sinh tiểu học, đợi cho không khí áp lực giảm xuống một chút Dạ Mặc Nhiễm mới mỏ miệng nói
“Cậu Cẩm cũng đã rất lâu đi? bao nhiêu năm rồi?”.
Hổ Tử lẩm nhẩm tính một chút “Hình như là mười bảy hay mười tám năm rồi”.
Dạ Mặc Nhiễm gật gật đầu, lại trầm mặc trong chốc lát, đợi đến khi nhìn thấy Hổ Tử như đứng trong đống lửa như ngồi trong chậu than, Dạ Mặc Nhiễm mới cười một chút
“Cẩm đã có bao nhiêu người rồi?”.
“Ách…cái này tôi cũng chưa từng đếm qua, để tôi đếm lại xong sẽ nói cho cậu”.
Dạ Mặc Nhiễm nhíu mi nhìn hắn “Thì ra Cẩm từng cùng nhiều người lên giường như vậy, đúng là thân kinh bách chiến a~”.
Hổ Tử cuống quít xua tay “Không phải…không phải đâu Nhiễm thiếu gia, tôi tưởng là cậu hỏi trong bang anh Cẩm hiện tại có bao nhiêu người, anh Cẩm trước giờ vẫn chưa từng có quan hệ với ai, anh Cẩm vẫn luôn giữ mình trong sạch, cậu nhất định phải tin tưởng anh Cẩm”.
Nhìn thấy Hổ Tử khẩn trương đến mồ hôi chảy ròng, Dạ Mặc Nhiễm nhắm mắt không nói lời nào, Hổ Tử ở một bên thấy như vậy lòng thật nóng như lửa đốt a~ (╥﹏╥)
“Hổ Tử, tôi đột nhiên cảm thấy tôi và Phương Cẩm không quá thích hợp, anh em của các cậu chắc cũng không thể tiếp nhận tôi đi”.╮(╯_╰)╭
“Không có Nhiễm thiếu gia, lần trước sau khi cậu đến phân đường mọi người đều rất tâm phục khẩu phục cậu, tuyệt đối không có người bằng mặt không bằng lòng. Có phải cậu có gì hiểu lầm hay không? anh Cẩm thật sự rất yêu cậu, sao lại có chuyện không thích hợp được”.
Hổ Tử vừa nói vừa đổ đầy mồ hôi, nếu lỡ hắn nói gì sai làm cho Dạ Mặc Nhiễm chia tay với Phương Cẩm thì hắn có chết một trăm lần cũng không đủ đền tội a~ (╥﹏╥)
Dạ Mặc Nhiễm thở dài “Tôi vừa mới biết được anh họ của tôi là do Cẩm giết, cậu nghĩ sau khi tôi biết chuyện này vẫn có thể tiếp tục cùng Cẩm ở một chổ sao?”.╮(╯_╰)╭
“Nhiễm thiếu gia, anh Cẩm làm như vậy tất cả cũng đều là vì cậu a~”.
Dạ Mặc Nhiễm trong lòng trầm xuống, nhưng vẫn tỏ ra giận dữ nhìn Hổ Tử “Vì tôi? giết anh họ tôi mà là vì tôi?”.
Hổ Tử gấp đến không thể ngồi yên, chuyện này sao Nhiễm thiếu gia lại biết được. Dạ Mặc Nhiễm đứng lên “Tôi hỏi Cẩm vì sao thì Cẩm cái gì cũng không chịu nói, anh họ tôi mà Cẩm cũng giết thì sao tôi có thể tin là Cẩm thật sự yêu tôi, nếu như ngày nào đó Cẩm chán tôi rồi chỉ sợ là ngay cả tôi Cẩm cũng sẽ giết, Hổ Tử xem như chúng ta cũng là người quen biết nhiều năm cậu cứ giả vờ như không biết để tôi đi đi, sau này tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt của Cẩm nữa”.
Nói xong Dạ Mặc Nhiễm giả vờ đứng lên chuẩ bị quầ áo, Hổ Tử nóng này vội vàng ngăn Dạ Mặc Nhiễm lại, tay vừa đụng vào Dạ Mặc Nhiễm liền lập tức thu về “Nhiễm thiếu gia cậu đừng đi, anh Cẩm tuyệt đối không phải loại người đó, tôi đi theo anh Cẩm lâu như vậy, tình cảm anh Cẩm dành cho cậu hoàn toàn là thật, Anh Cẩm yêu cậu đã rất lâu rất lâu, thật vất vả lắm mới được cùng cậu một chổ, tôi xin cậu Nhiễm thiếu gia, cậu đừng đi, nếu anh Cẩm biết vì chuyện hiểu lầm này mà phải chia tay với cậu, anh Cẩm sẽ điên mất”.
“Hiểu lầm? là Cẩm tự nói thì còn hiểu lầm gì nữa, cậu đừng cản tôi, để tôi đi”.╭(╯^╰)╮
“Nhiễm thiếu gia, chuyện này thật sự không phải lỗi của anh Cẩm, là anh họ của cậu muốn giết cậu nên anh Cẩm mới giết hắn trước”.
Dạ Mặc Nhiễm sửng sốt “Như vậy là ý gì? cậu mau nói cho rõ ràng”.
Hổ Tử vội vàng ngậm miệng không nói thêm lời nào, Dạ Mặc Nhiễm lạnh lùng cười đẩy Hổ Tử ra “Loại lý do này cậu cũng có thể nói, cậu tránh ra, sau này tôi không muốn gặp lại Cẩm nữa, cậu mau tránh ra”. ╭(╯^╰)╮
Hổ Tử giành lại túi của Dạ Mặc Nhiễm “Nhiễm thiếu gia, anh Cẩm không cho bọn tôi nói, cậu đừng làm khó chúng tôi được không”.
“Là cậu đang khó xử tôi, cậu nói xem nếu cậu trong hoàn ảnh như tôi liệu cậu có ở lại bên cạnh Cẩm không?”.
Hổ Tử im lặng suy nghĩ một chút “Tôi nói, tôi sẽ nói, Nhiễm thiếu gia cậu đừng nóng giận, cậu ngồi xuống từ từ nghe tôi nói được không?”.
Dạ Mặc Nhiễm nhìn Hổ Tử một cái quay lại xích đu ngồi xuống, Hổ Tử nuốt nước miếng một cái “Là anh họ của cậu muốn giết cậu, năm đó lúc cậu chuẩn bị thi vào học viện âm nhạc, trước hôm cậu có buổi diễn tấu có mấy anh em của bọn tôi nhìn thấy có người đang làm gì đó lén lút tại hội trường, anh Cẩm cẩn thận đi đến đó kiểm tra một chút, phát hiện có người đã động tay động chân chổ biểu diễn, nếu như cậu thực sự lên diễn tấu thì cái giá phía trên sẽ rơi xuống chổ của cậu, anh Cẩm mỗi lần gập cậu không phải anh Cẩm đánh nhau với cậu thì cậu đánh nhau với anh Cẩm, nên anh ấy cũng không biết là nói cho cậu thì cậu có tin hay không. Cho nên mới cố tình nhốt cậu lại không để cho cậu lên diễn tấu. Sau đó mới điều tra được chuyện đó là do anh họ của cậu sai người đi làm, làm ah họ của cậu muốn giết cậu, anh Cẩm lúc đó mới tiên hạ thủ vi cường. Nhiễm thiếu gia tôi xin cậu, cậu nhất định phải tin tôi, anh Cẩm tuyệt đối sẽ không làm chuyện khiến cậu bị thương tổn, là thật đó”. (╥﹏╥
Dạ Mặc Nhiễm thật cảm thấy ngoài ý muốn cũng không biết phải nói gì, Hổ Tử đột nhiên nhìn phía sau cậu, sau đó biểu tình giống như gặp quỷ, Dạ Mặc Nhiễm quay đầu lại liền nhìn thấy Phương Cẩm đang nghiêm mặt đứng đó, Hổ Tử vội vàng chạy xuống lầu để tránh bị Phương Cẩm phân thây, Dạ Mặc Nhiễm quay đầu lại tiếp tục ngồi trên xích đu trầm mặc. Phương Cẩm đi đến bên giường, ngồi ở bên giường nhìn Dạ Mặc Nhiễm, thật lâu sau Phương Cẩm đứng lên sửa soạn đồ cho Dạ Mặc Nhiễm, Dạ Mặc Nhiễm nhìn anh.
“Anh đang làm gì?”.
Phương Cẩm dừng tay lại “Giúp em soạn đồ”.
“Em biết, em đang hỏi anh tại sao lại để quần áo vào trong túi?”.
“……Không phải em muốn đi sao?”.
Dạ Mặc Nhiễm không tiếng động cười “Em muốn đi anh liền để cho em đi sao?”.
Phương Cẩm không nói gì, chỉ là đứng yên dừng lại động tác để đồ vào trong bao, nhưng vẫn là đứng yên tại chổ đó.
“Không muốn em đi anh có thể giữ em lại a~, không muốn em hiểu làm thì anh có thể giải thích a~, cho dù anh không biết phải giải thích như thế nào thì anh cứ nói ra sự thật là được rồi, trước kia anh có thể không xác định được em có tin anh hay không, nhưng hiện tại anh hẳn phải biết dù anh noi bất cứ điều gì em cũng sẽ tin”.
Phương Cẩm vẫn như trước đưa lưng về phía Dạ Mặc Nhiễm không nhúc nhích giống như một pho tượng, Dạ Mặc Nhiễm đứng lên ôm lấy Phương Cẩm từ phía sau “Anh thật ngốc, nếu em thật sự muốn đi thì cần gì phải soạn đồ, trong không gian của em mấy thứ này có rất nhiều, ai kêu anh không chịu nói sự thật cho em biết, em chỉ có biện pháp này mới có thể từ miệng Hổ Tử hỏi ra mà thôi, em cũng đâu có ý định đi thật, Cẩm, trên đời này em chỉ có một mình anh, rời khỏi anh rồi em biết đi đâu”.
Phương Cẩm xoay người lại, Dạ Mặc Nhiễm nhìn anh mỉm cười, tựa vào lòng anh thở dài “Cho dù em thật sự muốn đi thì vì sao anh không giữ em lại, nói không chừng em cũng không thật sự muốn đi, anh không chịu giữ em lại em vốn không có bậc thang để đi xuống a~”.
“Không cần như vậy, chỉ cần em muốn làm cài gì cũng được, chỉ cần em nói một câu chuyện gì anh cũng sẽ làm”.
Dạ Mặc Nhiễm cố nhịn xuống đau xót ở mũi, cố gắng bức nước mắt trở về “Vậy anh giữ em lại đi”
“Em đừng đi”.
“Nói anh sẽ không rời khỏi em”.
“Anh không rời khỏi em”.
“Nói anh yêu em”.
“Anh yêu em”.
Dạ Mặc Nhiễm buồn cười buông Phương Cẩm ra “Vậy em không đi, vĩnh viễn cùng không đi, Cẩm, em yêu anh”.
Nói xong hôn lên môi Phương Cẩm, hai người nụ hôn dần dần bùng cháy, sau đó đành phải lăn sàng để dập lửa