Mục lục
Trọng Sinh Mạt Thế Chi Ngã Đích Băng Sơn Tình Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lan Dương cúi đầu trầm mặc, những người khác cũng không biết phải nói gì. Một mạng người liền như vậy đã mất đi, trong thời kì mạt thế này sống chết đã là chuyện bình thường nhưng cứ nghĩ người chết kế tiếp có lẽ là chính mình thì tâm trạng mọi người không khỏi bi quan.

Tề Nhạc đưa mắt nhìn người thiếu niên nãy giờ vẫn ngồi trong góc “Dạ Mặc Nhiễm cậu thông qua phỏng đoán để xác định đó là dây leo hay cậu đã từng gặp qua trường hợp này rồi?”.

Dạ Mặc Nhiễm vẫn tập trung chơi game, đầu cũng không thèm nâng nói “Quan sát, suy đoán, kết luận”.

Tề Nhạc đợi nữa ngày cũng không thấy Dạ Mặc Nhiễm nói câu gì khẽ nhíu mày, bạn vừa mới chết mà người thiếu niên này vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra “Vậy làm sao cậu biết kết luận của cậu là đúng?”

Dạ Mặc Nhiễm vẫn ngữ khí bình thản nói “Tôi cũng không có nói là kết luận của tôi nhất định sẽ đúng”

Tề Nhạc không biết nên nói gì, hắn cũng không biết tại sao bản thân lại nhằm vào Dạ Mặc Nhiễm nhưng cũng không nhịn được muốn muốn phản bác lời nói của Dạ Mặc Nhiễm, thật muốn xé rách gương mặt lãnh đạm không quan tâm đến việc gì của Dạ Mặc Nhiễm. Tiểu Võ cắt ngang “Đúng là kẻ chỉ biết kiêu ngạo, rõ ràng là do bản thân học không đến nơi đến chốn vậy mà còn không biết khiêm tốn một chút”.

Tề Hoan trừng mắt nhìn tiểu Võ “Cậu nói vậy là có ý gì, em của tôi sao có thể học không đến nơi đến chốn. Bất quá em tôi chỉ là đưa ra câu hỏi nghi vấn mà thôi, chân chính kiêu ngạo phải là Dạ Mặc Nhiễm kìa”.

Tiểu Võ nổi giận “Mặc Nhiễm nhà tôi thì như thế nào, cậu ấy chính là giỏi hơn em của cô, cậu ấy kiêu ngạo cũng có cái vốn để kiêu ngạo. Vẫn tốt hơn người nào đó rõ ràng là gà mờ mà còn tỏ ra ta đây”.

Tề Hoan giận dữ đứng lên nói “Tiểu Võ cậu nói ai, chuyện của em tôi người không hiểu như các cậu có thể biết được sao. Nhìn cậu một đầu tóc hồng đã biết cậu là một điểm hình của tiểu lưu manh rồi”.

“Tề Hoan cô đừng tưởng tôi không đánh phụ nữ thì cô muốn nói gì thì nói, tóc của tôi đến phiên cô quản sao, đừng có ở đây mà nói này nói nọ”.

“Được rồi, chị đừng ồn nữa”

Tề Nhạc giữ chặt chị mình đang tức giận lại, vốn là vấn đề của mình làm ồn lên như vậy chẳng phải sẽ khiến mọi người thêm chê cười sao. Tề Hoan ngồi xuống liếc tiểu Võ rồi xoay mặt đi. Tiểu Võ hừ lạnh xong cũng không cùng nàng tranh cãi nữa. Thầy Tề vỗ vỗ đầu của cháu gái để trấn an nàng, lại nhìn về phía Dạ Mặc Nhiễm ánh mắt đầy thưởng thức “Dạ Mặc Nhiễm,cậu năm nay bao nhiêu tuổi? Còn đang đi học hay đã đi làm rồi?”.

Đối với những chuyên gia như thầy Tề thì Dạ Mặc Nhiễm vẫn rất tôn trọng “21 tuổi, đã đi làm”.

Thoạt nhìn trông Dạ Mặc Nhiễm có vẻ trẻ hơn tuổi một ít, thầy Tề có chút nghi hoặc “Sao lại không tiếp tục đi học? Ra xã hội sớm như vậy hẳn là rất vất vả đi, Tề Nhạc so với cậu lớn hơn hai tuổi”.

Tiểu Võ nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của thầy Tề liền cười ra tiếng, Tề Hoan tựa hồ không thèm để ý đến tiểu Võ.

“Cậu cười cái gì mà cười, cười đến trông giống như một kẻ ngốc”

“”Hoan Hoan” thầy Tề lên tiếng, Tề Hoan liền im lặng.

Tiểu Võ nhíu mi nhìn thầy tề rồi nói “Thầy Tề, Mặc Nhiễm vẫn còn đi học. Hai tháng nữa cậu ấy sẽ tốt nghiệp nghiên cứu sinh, bất quá cậu ấy đã sớm có sự nghiệp riêng của chính mình rồi”.

Tề nhạc có chút kinh ngạc nhìn Dạ Mặc Nhiễm, nhìn bộ dáng của Dạ Mặc Nhiễm không giống như người đã có sự nghiệp riêng, ngược lại càng giống như một đại thiếu gia không biết nỗi khốn khổ của nhân gian.

Thầy Tề đầy hiếu kỳ “Còn trẻ đã lợi hại như vậy? Cậu học hệ nào? Vừa học tập vừa xây dựng sự nghiệp hẳn là rất cực khổ đi”.

Lúc này trông tiểu Võ cứ như cha của Dạ Mặc Nhiễm đang kiêu ngạo khoe ra đứa con tài giỏi của mình

“Cực khổ là khẳng định rồi a~, muốn có được thành tựu cái giá phải trả cũng không nhỏ nga~. Mặc Nhiễm nhà tôi mới chân chính là thiên tài, học cái gì cũng dễ như trở bàn tay, làm bất cứ cái gì cũng đặc biệt xuất sắc. Tôi cũng cậu ấy học chung một trường là đại học S, bất quá tôi là hệ máy tính năm tư, Mặc Nhiễm cậu ấy …”

Tiểu Võ lúc này mới nhớ là mình không biết Dạ Mặc Nhiễm học chuyên hệ gì ==!!!

“Mặc Nhiễm cậu học chuyên hệ gì a~? Chẳng lẽ là hệ âm nhạc nhưng nếu như vậy chẳng phải cậu nên học ở học viện âm nhạc sao? Tôi quen cậu lâu như vậy mà cậu học hệ nào tôi lại không biết”. ==!!!

Tề Hoan cười nhạo “Còn là bạn học, cậu nói cậu học ở đại học S hẳn là nói lung tung đi”.

Tiểu Võ vẫn còn chìm trong đả kích, những lời nói của Tề Hoan tiểu Võ vẫn như không nghe thấy chỉ chăm chăm nhìn Dạ Mặc Nhiễm. Dạ Mặc Nhiễm đương nhiên chịu không được ánh mắt cứ như tia hồng ngọai lúc nào cũng chăm chú nhìn vào mình, Dạ Mặc Nhiễm dừng chơi game lạnh lùng nói “Một tháng tính bao nhiêu lâu”.

Tiểu Võ nghe xong càng thêm chán nản “Sao có thể đem thời gian ra mà tính toán chứ, cậu xem chúng ta đã đồng sinh cộng tử nhiều như vậy, cho dù không phải là anh em từ nhỏ mặt cùng một cái quần yếm nhưng tình cảm của chúng ta chắc cũng tương đương như vậy. Tôi có cái gì cậu là người hiểu rõ nhất nhưng còn cậu…tôi làm huynh đệ như vậy quả thật quá thất bại mà, Mặc Nhiễm tôi đã quyết định từ đây về sao nhất định phải tìm hiểu cậu thật kỹ, tranh thủ phải biết rõ hết tất cả những chuyện về cậu”╭ (╰_╯)╮

Dạ Mặc Nhiễm ngẩn đầu nhìn thẳng tiểu Võ, Lan Dương lại cố gắng ngồi tránh xa tiểu Võ một chút, con người này thật đáng sợ a~~ ~(‾▿‾~). Tề Hoan lại cảm thấy tiểu Võ giống như bị điên, Tề Hoan lần đầu tiên thấy gương mặt của Dạ Mặc Nhiễm có thêm biểu tình khác ngoại trừ lạnh lùng. Tề Nhạc cảm thấy giờ phút này Dạ Mặc Nhiễm giống như bị nội thương. Dạ mặc Nhiễm nhịn xuống hành động muốn đánh người của mình lại, quyết định không tiếp tục nhìn tên ngu ngốc này nữa. Tiểu Võ đến gần xem Dạ Mặc Nhiễm đang chơi trò gì. Sau khi xem quy tắc trò chơi liền bắt đầu không ngừng chỉ trỏ nào là phải chạy bên này, nào là nhanh lên phía trên có vàng v.v… rốt cục Dạ Mặc Nhiễm cũng không còn hưng trí chơi game nữa liền đem máy game nhét vào tay của tiểu Võ. Tiểu võ không hề khách khí liền nhận, chơi game còn hăng say hơn cả Dạ Mặc Nhiễm.

Dạ Mặc Nhiễm lấy ra itouch đeo tai nghe điện thoại vào bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, thật vất vả mới im lặng được một chút tiểu Võ lại nói chuyện chuyện. Dạ Mặc Nhiễm trừng mắt nhìn tiểu Võ, tiểu Võ làm ra vẻ mặt vô tội cười hắc hắc nhìn Dạ Mặc Nhiễm nói “Tôi chỉ muốn biết cậu đang nghe nhạc thể loại nào thôi”

Dạu Mặc Nhiễm hơi hơi hí mắt nói “Cậu phân biệt được giọng của Ngõa Cách Nạp cùng Sài Khả Phu Tư là ai với ai sao? Cậu nghe được gia diệu hiện tại là Sol trưởng hòa âm hay là đô trưởng hòa âm sao?”

Tiểu Võ cắn môi, cái này cũng không phải lình vực của mình,bất quá vẫn không cam tâm mà phản kích “Xem như tôi chỉ biết một ít đi”.

Nhìn Dạ Mặc Nhiễm có vẻ không tin tiểu Võ liền nóng nảy “Bất quá ta cũng biết được người soạn ra Dạ Khúc là Tiếu Bang, cũng không phải là kẻ ngu ngốc không biết một chút gì về âm nhạc được chưa “.

Dạ Mặc Nhiễm bị tiểu Võ chọc tức nở nụ cười “Cậu xác định nếu Dạ Khúc do một người độc tấu không phải dùng thể loại âm nhạc hiện tại biểu diễn cậu cũng có thể nhận ra được?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK