Dạ Mặc Nhiễm nhìn thấy ở phía xa có mọt kho hàng, mà bên ngoài kho hàng có rất nhiều tang thi vây quanh, Dạ Mặc Nhiễm đột nhiên cảm thấy có chút kích động, cậu có cảm giác Phương Cẩm nhất định đang ở bên trong, Dạ Mặc Nhiễm mở đèn xe lên, những tang thi đang vây quanh kho hàng liền tấn công về phía Dạ Mặc Nhiễm. Hai người kia bị dọa đến choáng váng.
“Cậu bị điên rồi, cậu muốn dẫn tang thi đến đây sao, mau tắt đèn đi”.
“Câm miệng, tôi làm việc không cần các người dạy, nếu còn nhiều lời tôi liền cho hai người xuống xe”.
trong đó có một người thấy tình huống càng lúc càng không xong, trong tay liền ngưng tụ quả cầu nước có ý uy hiếp Dạ Mặc Nhiễm.
“Cậu tránh ra, để bọn tôi lái xe, nếu không thì đừng trách bọn tôi”.
Dạ Mặc Nhiễm nhìn bọn họ cười lạnh một tiếng, bọn họ cũng không biết cậu ra tay như thế nào mà quả cầu nước trong tay đột nhiên tan ra, nước theo tay chảy xuống
“Ý niệm dị năng giả đừng tự làm mình mất mặt, muốn đi liền lăn, nếu còn nhiều lời vô nghĩa thì đừng trách”.
Người nọ không ngờ dị năng của Dạ Mặc Nhiễm lại mạnh hơn bọn họ “Cái kia…chúng tôi không phải muốn lấy oán báo ơn, chúng tôi chỉ là không muốn cậu đi chịu chết như vậy, cho dù cậu rất lợi hại thì ở đây vẫn hơn mấy trăm tang thi, hơn nữa dựa theo tiếng kêu của mấy tên tang thi này thì sẽ có càng nhiều tang thi tiến lại đây, cái này không phải là cậu muốn đi chịu chết sao”.
Dạ Mặc Nhiễm không nói lời nào dừng xe ở ven đường, xuống xe mở bình xăng ra sau đó tiếp tục lái xe, hai người kia thấy Dạ Mặc Nhiễm làm như vậy liền biết cậu định làm gì.
“Không có xe cậu sẽ đi như thế nào?”.
“Liên quan gì tới các người, cút ngay”.
hai người kia thật sự bị làm cho tức giận nhưng vẫn đi theo bên cạnh cậu, cố nhịn cậu thêm một chút. Cũng không có biện pháp khác a~,dù bị nói gì thì vẫn muốn đi theo cậu, Dạ Mặc Nhiễm rất nhanh chạy về phía bụi cây, hai ba cái đã trèo lên cây, đám tang thi đều vây quanh chiếc xe, nhưng rất nhanh đã cảm nhận được hơi thở của con người, liền di chuyển về phía Dạ Mặc Nhiễm. Dạ Mặc Nhiễm hướng về phía thùng xăng bắng mấy phát súng, lửa rất nhanh liền bốc cháy, tang thi bị thiêu phát ra tiếng kêu thảm thiết, xe rất nhanh bị lửa bao vây sau đó nổ mạnh, tang thi chung quanh xe gần như đều bị nổ thi cốt vô tồn.
Dạ Mặc Nhiễm nhân lúc hoàn cảnh chung quanh khá tối liền trốn vào không gian, những tang thi bọ nổ máu thịt bay tứ tung, hai người ở bên ngoài thì bị chân a~, tay a~, hay là một vài bộ phận nào đó của tang thi văng trúng, xong xuôi Dạ Mặc Nhiễm ra khỏi không gian, nhảy xuống cây dùng tốc độ thật nhanh đi về phía kho hàng. hai người kia vừa trải qua vụ nổ mạnh có chút chưa kịp hoàng hồn, nhưng khi thấy Dạ Mặc Nhiễm trên cây nhảy xuống liền vội vàng chạy theo.
Số tang thi này rõ ràng nhiều hơn trong tưởng tượng của Dạ Mặc Nhiễm nên cậu sử dụng dị năng phát động liên hoa bắn ra, những tang thi tới gần cậu đều phải ngã xuống đất. nhưng số tang thi khác lại rất nhanh bay về phía Dạ Mặc Nhiễm, là bay ╮(╯_╰)╭
Liên hoa của Dạ Mặc Nhiễm có lợi hai như thế nào cũng không thể đánh hết tang thi cứ liên tục tập kích, hơn nữa số tang thi này cũng khá cao, có giương mắt nhìn cũng căn bản không nhín tới đầu, số lương tang thi hiện tại có thể dùng tới quân đội để hình dung. Hai người kia theo phía sau Dạ Mặc Nhiễm bản thân mình còn lo chưa xong, Dạ Mặc Nhiễm nhìn về phía kho hàng hít một hơi thật sâu, vươn tay ra ánh sáng xanh tím xuất hiện trên tay Dạ Mặc Nhiễm, đám tang thi đang tấn công cậu lập tức biến mất, Dạ Mặc Nhiễm chạy về phía kho hàng, hai người kia kinh ngạc về dị năng của Dạ Mặc Nhiễm, bọn họ đều biết đây là hủy diệt dị năng, chỉ có dị năng giả cao cấp mới có thể khống chế được loại dị năng này. Nhưng Dạ Mặc Nhiễm chính là dị năng giả nắm trong tay hai dị năng, bọn họ là lần đầu tiên nhìn thấy.
Dạ Mặc Nhiễm tay chống đỡ vào tường của kho hàng thở hổn hển, hủy diệt thực sự quá mức tiêu hao sức lực, hai người kia cũng chạy theo sao thở hổn hển đập cửa kho hàng.
“Có người không? mở cửa đi, bên trong có người không?”.
Đáng tiếc không có ai lên tiếng trả lời, Dạ mặc Nhiễm tiếp tục phát động dị năng ngăn cản đám tang thi đang muốn tới gần, cơ thể cậu thật sự suy yếu tựa vào cửa sắt.
“Cẩm, anh có ở bên trong không? Cẩm”.
Đợi trong chốc lát không thấy ai lên tiếng, Dạ Mặc Nhiễm cũng đã cảm thấy mình sắp chống đỡ không được, lúc cậu đang định vào trong không gian, cửa đột nhiên bị người mở ra. Dạ Mặc Nhiễm không có chuẩn bị liền lặp tức muốn ngã vào phía bên trong, lại có người kịp thời ôm lấy, Dạ Mặc Nhiễm ngẩn đầu liền nhìn thấy Phương Cẩm, liền nở nụ cười nói
“Em biết anh ở đây mà, Cẩm, em tìm anh thật vất vả”.
Phương Cẩm ôm lấy cậu đi vào bên trong, tiểu Võ và Tá Thỉ vội vàng đóng cửa sắt lại. hai người kia vội vàng chặn lại “Khoan đã, cong có bọn tôi nữa, mau cho bọn tôi vào”.
Nói xong liền nghiêng người chạy vào, Dạ Mặc Nhiễm suy yếu tựa vào người Phương Cẩm, đem túi đưa cho anh “Anh chắc là một ngày một đêm rồi chưa ăn gì, mau ăn một chút đi, em mệt mỏi quá, em muốn ngủ một lát”.
Phương Cẩm nhìn Dạ Mặc Nhiễm gương mặt trắng bệch liền đỡ cậu nằm lên đùi mình “Ngủ đi”.
hai người kia thấy Dạ Mặc Nhiễm nằm lên đùi một người nam nhân liền mở to mắt đầy kinh ngạc, tiểu Võ thấy bọn họ thật lạ mặt mới lên tiếng hỏi.
“Các người là ai? sao lại đi cùng Mặc Nhiễm?”.
Người thoạt nhìn có chút ổn trọng lên tiếng trả lời “Chúng tôi đi nữa đường thì gặp được cậu ấy, vốn định đi nhờ xe của cậu ấy để vào căn cứ, ai ngờ cậu ấy lại chở bọn tôi vào hố lửa”.
Người còn lại cũng lên tiếng “Các người không biết đâu, cậu ấy vì tìm các người mà cả xe cả mạng cũng không cần, là hơn mấy trăn tên tang thi đó a~..chậc chậc…đến giờ nhớ lại tôi còn cảm thấy sợ, chân vẫn còn run đây nè. À, cái người để cho cậu ấy nằm lên chân là người cậu ấy muốn tìm phải không? đó là anh em của cậu ấy hay là…”
Tá Thỉ liếc mắt nhìn bọn họ nói “Tiểu Võ, đi qua bên kia ăn”.
_________
Ngẫu Hỗ đã cố phấn đấu, ngày mai tiếp tục quay lại ra chương mới…cầu ôm hun…cầu ôm hun