“Tôi nhìn hắn thấy rõ ngứa mắt! Không đánh hắn không chịu được!”
Quách Hoằng nhìn đám thiếu niên, có chút bất đắc dĩ nói: “Thực là một thanh niên máu nóng, ôi tuổi trẻ cuồng nhiệt.”
Vương Võ Thắng cười đẩy hắn một cái: “Đội trưởng của chúng ta còn chưa than già, cậu chưa đến lượt đâu!”
Phó Nhất Hàng ngồi không cũng bị văng miểng, liền trừng mắt nhìn mất tên đàn em: “Im miệng hết cho tôi! Thật không biết các cậu là vô tâm vô phế hay là thiên tính lạc quan nữa.”
Thấy Dạ Mặc Nhiễm đang ngủ trong xe, Phó Nhất Hàng không thể làm gì khác hơn là quay đầu nhìn về phía Lý Băng Băng.
“Hai cô cậu không phải ở trong phòng học chờ lấy lời khai sao? Thế nào lại chạy tới dãy phòng kí túc đó… Mấy tên kia… chắc là bạn học của cô phải không?”
“Sau khi anh Vương đi, chúng em ngồi ở phòng học đợi cả nửa ngày, rồi thấy Dạ Mặc Nhiễm chuẩn bị rời đi. Thế nhưng không nghĩ tới… không nghĩ tới, bỗng có mấy tang thi từ trong xe cứu thương chạy ra đuổi theo bọn em. Đều tại em cả, nếu không phải em bị dọa phát sợ thì cũng không kéo Dạ Mặc Nhiễm chạy vào kí túc xá, bây giờ anh ấy cũng sẽ không bị vây ở chỗ này, mấy bạn học khác không biết bây giờ ra sao nữa.”
“Xe cứu thương?” Phó Nhất Hàng nhíu mày.
Vương Võ Thắng nhất thời mở to hai mắt nhìn: “Đội trưởng, em nhớ kỹ lúc chúng ta chạy tới đã có một vài học sinh bị cắn, rồi sau đó được mấy cảnh sát khác đưa lên xe cứu thương.”
Phó Nhất Hàng nhìn mọi người: “Có lẽ mọi chuyện đều giống như những gì Dạ Mặc Nhiễm đã nói. Người bị cắn chắc chắn sẽ nhiễm bệnh rồi biến thành tang thi. Mọi người kiểm tra một chút trên người mình có vết thương nào không. Có lẽ lần này nói không chừng thật sự sẽ là ngày tận thế.”
Vương Võ Thắng vẻ mặt càng nghiêm trọng: “Không biết tình huống bên ngoài thế nào rồi, chính phủ có tìm được biện pháp đối phó hay không, những tang thi ở bên ngoài đã được giải quyết chưa, còn người nhà mình… không biết có được bình an không nữa?”
Một câu nói khiến tâm tình mọi người trong nháy mắt trầm xuống, bầu không khí bi thương thật sự quá áp lực. Tóc đỏ không thể làm gì khác hơn là phát tiết một chút: “Ha, đừng có tự dọa mình. Có lẽ bên ngoài cũng không nghiêm trọng đến thế, chỉ là nhất thời không tìm được chúng ta đang trốn ở đây thôi. Thật kích thích, bình thường chỉ có thể chơi game đánh quái thăng cấp, bây giờ có cơ hội thể nghiệm cảm giác oánh nát đầu người. Trời ạ, chẳng biết có tiền thưởng không nhỉ?”
Lý Băng Băng nhìn vẻ mặt nực cười của tên tóc đỏ, nhịn không được cười phì một tiếng.
“Nè, tận thế mà cũng không sợ, cậu rốt cuộc sợ cái gì? Mà tên cậu là gì?”
Mao Bân cười nói: “Cô gọi cậu ta tóc đỏ là được, nhìn rất bắt mắt nha.”
“Ha ha, các anh em! Không được công kích người ta thế chứ!” Tóc đỏ đạp nhẹ Mao Bân mấy cái.
“Võ Trạch Bình, tên tôi thật quá đẹp trai vang dội. Cái gì mà tóc đỏ chứ, hôm khác tôi đi nhuộm thành màu xanh, bộ mấy người cũng gọi tôi là lông xanh luôn hả!”
“Này, Võ Thắng, cùng họ với cậu kìa!” Quách Hoằng nhìn về phía Vương Võ Thắng, “Nơi này có hai người họ Võ, không bằng cứ gọi luôn là Đại Võ, Tiểu Võ cho nhanh đi, như thế dễ nghe phết!”
Tiểu Võ sờ sờ mũi: “Hay là anh đổi tên đi, sửa chữ cuối thành Phù, rồi đứng giữa hai bọn tôi, chúng ta sẽ thành bộ ba trong thần điêu đại hiệp.” (Quách Hoằng, sửa chữ Phù thành Quách Phù, con gái của Quách Tĩnh, luôn có hai anh em Tiểu Võ và Đại Võ đi theo)
Lý Băng Băng bị bọn họ nói chọc mà phì cười, không khí cũng không còn căng thẳng như trước nữa.
Phó Nhất Hàng nhìn hai người bên kia không nói lời nào mà ôm nhau ngủ, mấy người còn lại thì đùa giỡn cả nửa ngày, nhưng thực ra cũng đều mệt đến không chịu nổi rồi.
“Đi ngủ đi, tôi đi tắt đèn, không lại dụ tới càng nhiều tang thi, mấy người hảo hảo nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai còn phải chiến đấu ác liệt nữa đấy.”
Trên sàn trống trải giờ chỉ còn nghe thấy từng tiếng hít thở đều đều.
Bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến tiếng đạp cửa cùng tang thi gào thét.
Mỗi người trong lòng đều trầm mặc suy nghĩ, đối với ngày mai mù mịt, điều duy nhất có thể làm chỉ là gồng mình lên đón nhận kết quả mà thôi.
Sau khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ, Dạ Mặc Nhiễm chậm rãi mở mắt ra.
Bóng tối cũng hắn không thể che giấu nổi sự mệt mỏi, cùng những bất an hoảng loạn trên gương mặt hắn.
Hắn không biết mình có thể chịu đựng chuyện này thêm một lần nữa hay không, trong nỗi tuyệt vọng hủy diệt chỉ còn lại nỗi cô độc đến thấu xương.
Người bên cạnh cứ lần lượt ngã xuống, thẳng đến khi chỉ còn một người duy nhất – là hắn.
Cái chết đang vẫy gọi phía trước, lửa cháy lan tràn ánh lên một mảnh trời hồng rực điêu tàn.
Sau đó mọi thứ từ từ trở lại yên tĩnh, yên tĩnh đến hít thở không thông.
Mặc kệ đi tới chỗ nào, chỉ có những phế tích tàn lụi. Không ai, không còn bất cứ sinh vật nào, ngoại trừ tiếng gió vi vu, thì chẳng nghe được bất cứ thanh âm nào khác.
Thật giống như bị đẩy đến ranh giới của trời đất, thậm chí bắt đầu hoài nghi thế giới này liệu có phải chỉ còn một mình mình sống sót hay không, cũng không thể nào tìm được một nhân loại thứ hai giống như mình.