Sẽ không lừa dối hắn nhưng là… không muốn nói rõ mà thôi.
“Nghỉ ngơi đi, tình huống bên ngoài rất nguy hiểm, chỉ có chuẩn bị tốt tinh thần mới có thể ứng phó được.”
“Từ… lúc nào bắt đầu vậy? Tôi muốn biết.”
Phương Cẩm cúi đầu trầm mặc không nói, y nói không được đáp án.
Dạ Mặc Nhiễm nhìn không thấy vẻ mặt của Phương Cẩm, đoán không ra y đang suy nghĩ gì, liền tiếp tục nói:
“Nói cho tôi xem, lần anh đánh tôi, anh suy nghĩ gì? Tôi nhớ trước khi đi ra nước ngoài, anh vì người phụ nữ của một thằng bạn mà đánh lộn với tôi một hồi, từ đó về sau, chúng ta hình như không gặp nhau nữa, khi đó… anh đang suy nghĩ gì?”
Phương Cẩm hồi tưởng lại ngày đó, khi nghe nói hắn phải đi nước ngoài, trong lòng mình cũng vô pháp tự hỏi.
Sau đó mặc kệ chạy tới trước mặt hắn bao lần, cuối cùng cũng nói không nên lời, mà cũng không biết phải nói điều gì lúc ấy.
Lung tung tìm một cái cớ cùng hắn đánh một trận, nhưng y vẫn như trước không thể xuống tay nặng với hắn.
“Sau đó Thư Vĩ cùng Văn Tử tới, cũng xông vào làm loạn một hồi, lần nọ… hình như anh bị thương cũng nặng, ngày hôm sau, tôi đã đi từ sớm, nên không biết anh sau đó thế nào.”
Những vết thương nặng trên người đều đã khỏi hẳn, chỉ duy trong lòng cảm thấy trống rỗng, không biết làm sao để lấp đầy.
“Đánh nhiều năm như vậy, mấy bộ sách võ thuật đều sờ nát cả ra, trông như toàn đánh đòn hiểm, kỳ thực cũng chẳng có gì.”
“Đầu tháng ba năm ấy, tôi vốn có cơ hội thi đậu vào học viện âm nhạc Julia Jasmine, đó cũng là lần đầu tiên tôi có được diễn tấu trước mặt những bậc thầy quốc tế, buổi tối trước hôm đó, tôi thậm chí khẩn trương đến nỗi một đêm không ngủ, kết quả ngày biểu diễn lại bị anh cùng mấy tên anh em của anh nhốt lại trong kho mà bở lỡ mất cơ hội đó, khi ấy có phải anh không muốn tôi đi nên mới làm như vậy đúng không?”
“Không phải.” Phương Cẩm trả lời không chút do dự.
Dạ Mặc Nhiễm giật mình, hắn biết Phương Cẩm thà rằng không nói chứ tuyệt sẽ không nói dối, nghi hoặc nhìn y, hắn hỏi tiếp: “Không muốn cho tôi biết nguyên nhân sao?”
Phương Cẩm lắc đầu nhè nhẹ, Dạ Mặc Nhiễm biết ykhông muốn nói nên cũng chẳng trông cậy vào y ở miệng
“Anh bố trí bao nhiêu người ở bên cạnh tôi, có phải mỗi chỗ tôi đến đều có người của anh nhìn chằm chằm đúng không?”
Phương Cẩm thân thể cứng đờ, trầm mặc một lúc lâu, mới chậm rãi nói ra, tựa hồ như đã hạ quyết tâm rất lớn mới có thể thốt nên lời: “Sau này… sẽ không như thế nữa.”
Nói xong y đứng lên chuẩn bị rời đi, y sợ nếu không đi, bản thân sẽ hít thở không thông mà chết mất.
Dạ Mặc Nhiễm ngay lúc Phương Cẩm đứng dậy liền lập tức kéo y lại, dạ dày mới vừa yên ổn không bao lâu vì động tác này mà lần thứ hai co rút đau đớn.
Bàn tay đang nắm áo Phương Cẩm trong nháy mắt thu hồi, ôm lấy dạ dày, bộ dáng nhịn không được mà rên lên một tiếng.
“Tiểu Nhiễm!”
Phương Cẩm nhíu mày ngồi trở lại giường đỡ hắn: “Đừng có lộn xộn, nằm yên đi!”
Chờ cơn đau đớn mãnh liệt qua đi, Dạ Mặc Nhiễm hung hăng trừng y một cái.
“Chẳng lẽ anh không thể… thành thật đợi chút sao, thực sự rất đau.”
Gương mặt Dạ Mặc Nhiễm nhăn nhó thống khổ, bàn tay đặt trên bụng xoa xoa nắn nắn liên hồi: “Cẩm… thuốc giảm đau…”
Phương Cẩm vội vàng ôm Dạ Mặc Nhiễm vào trong ngực, giằng bàn tay đang bấu chặt của hắn ra.
“Tiểu Nhiễm buông tay, cậu sẽ làm bị thương chính mình mất! Không được uống thuốc nữa, dùng nhiều không tốt đâu, uống chút nước nóng có được không?”
Dạ Mặc Nhiễm nhìn nam nhân luôn luôn không lộ ra vui buồn, lúc này ánh mắt lại đang tràn đầy lo lắng quan tâm, hắn không tin ái tình, mà cái chân chính gọi là ái tình cuối cùng bất quá là kết hôn, làm bạn với nhau sống quãng đời còn lại mà thôi.
Chỉ đơn giản vậy, nhưng lại có bao nhiêu kẻ giữa đường đứt gánh, bao nhiêu người cùng nhau đầu bạc.
Nếu chỉ là như thế này, như vậy người bên cạnh mình đây cũng chẳng phải là không thể.
Chí ít hắn đối với y cũng không chán ghét, hơn nữa nếu như người này đã nói, hẳn là sẽ không bao giờ phản bội.
“Cẩm.”
“Sao? Rất đau à?”
Bàn tay tiến vào trong quần áo Dạ Mặc Nhiễm, dán lên vùng bụng lạnh lẽo mà giúp hắn xoa xoa.
Phương Cẩm lo lắng nếu như tình huống nghiêm trọng hơn, bên ngoài lại loạn thành như vậy, thì phải làm sao đây?
Bàn tay to lớn của Phương Cẩm thật ấm áp, Dạ Mặc Nhiễm thoải mái nhắm mắt lại, có chút buồn ngủ.
“Anh yêu tôi sao?”
Phương Cẩm ánh mắt tối sầm lại, nhìn nam tử trong lòng đang nhắm mắt, nhẹ giọng trả lời: “Yêu.”
“Thế…”
Dạ Mặc Nhiễm mở mắt ra chăm chú nhìn y: “Chúng ta thử xem đi.”
Cảm giác người đang ôm mình cứng lại một chút, Dạ Mặc Nhiễm giơ tay đặt lên bàn tay Phương Cẩm đang xoa bụng mình.
“Cẩm, đừng cảm thấy kỳ quái vì quyết định bất ngờ này của tôi, tôi không phải nhất thời tâm huyết dâng trào, nhưng lý do… tôi không biết phải giải thích ra sao… anh… có đồng ý không?”
Chờ đợi hồi lâu, ngay lúc Dạ Mặc Nhiễm sắp ngủ gật vì chờ câu trả lời quá lâu, Phương Cẩm mới không nhanh không chậm mà nói:
“Cứ làm điều cậu muốn làm là được rồi, tôi vẫn luôn ở đây.”
Dạ Mặc Nhiễm biết, vẫn luôn luôn biết.
Thì ra sau năm năm chưa từng gặp lại, chính mình cũng chưa bao giờ biến mất trong cuộc đời Phương Cẩm, bởi y vẫn luôn ở ngay đây.