Ở bệnh viện còn gặp phải một nhân viên của cha cô, người nọ thấy ông chủ tới đây liền muốn chạy đến nịnh nọt gây chú ý một chút, lỡ đâu ngài ấy biết chuyện người nhà của mình ngã bệnh, lại kiếm thêm được giỏ trái cây hay thực phẩm dinh dưỡng nữa thì càng tốt. Kết quả vừa sáp lại ông chủ đã đen mặt, chỉ nói là cả nhà đến đây kiểm tra sức khỏe, thấy người nào đó mất hứng, vị nhân viên kia vô cùng thức thời nhanh chóng tìm một cái cớ rồi rời đi.
Thật ra thì việc giữ lại đứa bé này không phải chuyện riêng của Mạnh Tĩnh Nghiên, cô và Thành Trạm Vũ là cha mẹ của nó, có trách nhiệm bảo vệ con mình là hoàn toàn không sai, nhưng cha mẹ Mạnh hay thậm chí là cha của Thành Trạm Vũ, cũng có mối liên hệ chặt chẽ không rời.
Cha cô ở trước mặt người ta từ trước tới nay sống lưng luôn thẳng tắp, mẹ lại là một nhà giáo, hiện tại lại phát hiện con gái mình chưa kết hôn mà đã có con cũng chẳng phải là chuyện vẻ vang gì, chắc hẳn sẽ có không ít người đâm thọt sau lưng. Bản thân cô cũng đã sự nỗ lực để làm một người con ngoan để cho cha mẹ phải nở mày nở mặt, ai ngờ được, quay ngoắt một cái, hãnh diện đâu không nói, lại còn khiến cho bọn họ bị người ta chỉ chỉ chỏ chỏ.
Mạnh Tĩnh Nghiên vô cùng áy náy, cô cũng chưa làm được gì báo đáp với bọn họ cả. Cho dù là đời này hay đời trước cũng đều là nước mắt chảy xuôi, áo mặc không qua nổi đầu chẳng có cha mẹ nào mà không yêu thương con mình chẳng cần bất cứ hồi báo nào.
Nhưng lúc này đây, dù có thế nào, cô đều không thể thuận theo ý kiến của họ, đứa bé, đối với bản thân cô cực kỳ quan trọng.
Tối hôm qua, cô liên tiếp gặp mấy cơn ác mộng, đều là mơ thấy cục cưng kiếp trước chết ở trên bàn mổ trở lại tìm mình, khóc hỏi cô rằng tại sao lại không cần nó, tại sao lại vứt bỏ nó. Sau khi tỉnh lại, hai bên áo gối nghiễm nhiên ướt đẫm, cả người nhớp nhúa toàn là mồ hôi lạnh.
Từ trước tới nay cha mẹ Mạnh luôn yêu thương con gái cho nên liền dẫn Mạnh Tĩnh Nghiên tới bệnh viện tốt nhất của thành phố, đăng ký khám chuyên gia tốt nhất. Nếu không sao người ta lại nói xem bệnh khó, coi bệnh đắt đâu chứ, vì muốn lấy số của bác sĩ giỏi mà cha Mạnh cha còn mặt mo vận dụng các mối quan hệ nhờ giúp một tay.
Hơn nữa ở đây trang thiết bị tối tân hiện đại, nếu không có bệnh sau khi kiểm tra nhất định phải ra bệnh. Mạnh Tĩnh Nghiên tự hỏi tình trạng cơ thể bản thân không tệ, nào có như bác sĩ nói nếu như không chú ý phối hợp dinh dưỡng, làm việc và nghỉ ngơi, vận động điều độ hợp lý thì sẽ phải nhập viện.
Trong lòng mặc dù thắc mắc, nhưng vì đứa bé, nên vẫn cẩn thận tỉ mỉ ghi chép lại dặn dò những lời của bác sĩ như đang tiếp thánh chỉ.
"Bác sĩ, với tình trạng cơ thể bây giờ của con gái tôi có thể thực hiện phẫu thuật không?"
"Mẹ!", Mạnh Tĩnh Nghiên hô lên chặn lại:!"Con đã nói, nửa đời sau sẽ không kết hôn, tự mình nuôi đứa bé rồi mà!".
"Con gái, đừng nói linh tinh!". Dùng sức bấm lên mu bàn tay Mạnh Tĩnh Nghiên một cái, rồi lại ngước ánh mắt lo lắng sang nhìn bác sĩ: "Bác sĩ, cô cứ nói đi, tôi muốn nghe ý kiến của cô một chút. Con gái tôi...... Quá trẻ, có nhiều thứ còn chưa hiểu được......".
Bác sĩ kiến thức rộng rãi kinh nghiệm đầy mình, hàng năm có bao nhiêu thiếu nữ ngu ngốc mang thai ngoài ý muốn, nhờ cô ta khám để tư vấn về vấn đề này. Vừa nhìn đã biết cô nhóc kia vẫn còn là học sinh. Giải phẫu những thai lớn như thế này tương đối khó khăn cũng đầy nguy hiểm!
"Sau ba tháng nếu muốn phá thai có rất nhiều vấn đề, bởi vì bào thai cũng đã thành hình, nếu như không muốn đứa bé này, cũng chỉ có thể thực hiện giải phẫu. Mấy người nhìn hình siêu âm đi, thai nhi đã thành hình. Lúc này phá thai chẳng khác nào sinh con, hơn nữa đối với phụ nữ có thai sẽ gây ra tổn thương rất lớn, người nhà hãy thương lượng lại với nhau rồi hãy ra quyết định".
Mẹ Mạnh sinh Mạnh Tĩnh Nghiên theo phương thức tự nhiên, dì nhỏ Mạnh cũng chọn sinh thường, cô cũng chưa từng nghe qua người nào có con không cần mà còn muốn phá thai, đối với phương diện này kỳ thực không hiểu rõ chút nào. Nghe bác sĩ nói việc phá thai sẽ gây thương tổn lớn đối với cơ thể người mẹ, mẹ cô cũng nhíu chặt mày, không nói được lời nào, trong lòng cũng kinh sợ.
Dù sao mặc kệ bọn họ có đồng ý để lại cái thai này hay không thì xuất phát điểm cũng là vì Mạnh Tĩnh Nghiên. Cô khỏe mạnh, cô hạnh phúc mới là thứ quan trọng nhất, những cái khác cũng đều là râu ria mà thôi.
Thấy cha mẹ có chút do dự, Mạnh Tĩnh Nghiên lập tức rèn sắt khi còn nóng: "Cha, mẹ, xin hai người, để cho con sinh đứa bé ra đi. Từ nhỏ đến lớn con chưa từng cầu xin cha mẹ điều gì, chỉ lần này, nghe theo con chỉ một lần này thôi."
Lại nghĩ lại những năm vừa qua, hình như lời của con bé phần lớn thật chính xác. Đứa nhỏ này, từ khi đi mẫu giáo đã có chủ ý riêng. Giật dây mẹ làm vườn trẻ, giật dây cha mở cửa hàng tiện lợi. Lúc mở cửa hàng tiện lợi đầu tiên thì con bé còn đến tiệm giúp một tay, ai mà không khen nhà lão Mạnh có phúc, sinh được một cô công chúa vừa thông minh vừa lanh lợi.
Về sau nữa, mặc kệ Nghiên Nghiên muốn làm cái gì, mua phòng ốc, mua bán các mặt hàng tiêu dùng, vẫn thường khuyên nhủ mình không nên đi lại quá gần với một vị lãnh đạo quan chức, quả nhiên mấy năm trước vị kia bởi vì tham ô một khoản tiền lớn mà bị bắt giam.
Tuy nhiên đã là con cái cho dù đã trưởng thành, cho dù ở độ tuổi nào thì trong mắt những người làm cha làm mẹ, họ vĩnh viễn đều là một đứa trẻ cần người chiếu cố. Mà quyết định này, sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc sống sau này của Mạnh Tĩnh Nghiên.
Đầu tư thất bại, mua phòng ốc bị thiệt hại thì tối đa cũng chỉ là mất một căn nhà mà thôi. Nhưng còn đứa bé, đó là một sinh mạng đấy! Nghiên Nghiên vẫn còn là học sinh, con bé sao có thể bảo đảm bản thân nhất định có thể nuôi dưỡng đứa bé đến lúc trưởng thành được cơ chứ? Nuôi lớn một đứa bé, trách nhiệm quá nặng nề không phải ai cũng có thể làm được.
"Ba, con mặc kệ, nhất định con phải sinh đứa trẻ này ra! Nếu cha không đồng ý, con liền bỏ nhà ra đi cho xem! Chờ đến khi sinh xong con sẽ trở lại!". Mắt thấy cha mình do dự, Mạnh Tĩnh Nghiên liền tung đòn sát thủ. Đừng nói cô không hiếu thuận, làm vậy cũng chỉ vì bảo vệ đứa nhỏ trong bụng mà thôi.
Những lời này quả nhiên có lực sát thương ghê gớm, mắt cha Mạnh còn lớn cả đèn pha ô tô, nét mặt kia, chậc chậc, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống con gái diệu còn chưa gả đi mà lòng đã hướng ra ngoài này. Mẹ Mạnh cũng y thế, nghe được câu ‘ đại nghịch bất đạo ’ kia liền hung hăng nhéo lên cánh tay cô một cái, khiến Mạnh Tĩnh Nghiên đau đến nhe răng trợn mắt.
Bác sĩ nhìn một nhà ba người đằng kia lắc đầu, hóa ra, ba mẹ còn có thể bị con gái hàng phục thế này.
"Được rồi, bằng không một nhà các người cứ về nhà thảo luận lại một chút, rốt cuộc có muốn giữ cái thai này lại hay không. Phá thai mặc dù không phải là đại thủ thuật, nhưng đối với thân thể sẽ có tổn thương rất lớn, cần phải tìm hiểu cho thật rõ. Nếu như vẫn nhất định muốn làm, thì báo cho tôi để đặt lịch giải phẫu!".
Hai vợ chồng họ Mạnh liếc mắt nhìn nhau, được rồi, cũng chỉ có biện pháp này mà thôi. Mẹ Mạnh lễ phép nhưng không kém phần khách sáo nói mấy câu với bác sĩ, sau đó lấy một phong bao thật dày trong túi ra kín đáo nhét cho vị kia, theo Mạnh Tĩnh Nghiên ước lượng, ít nhất phải từ ba ngàn trở lên.
Cô rất muốn thu lại cái phong bao kia, chẳng phải người ta vẫn bảo bác sĩ đều là thiên sứ cứu vớt nhân loại hay sao. Nhưng hãy nhìn vị bác sĩ này đi, thu tiền cho vào ngăn kéo chẳng khác nào chuyện hiển nhiên phải làm, hơn nữa sắc mặt mẹ cô đang nổi đầy giông tố thế kia vẫn nên thức thời ngoan ngoãn nuốt những lời muốn nói xuống thôi.
Sau khi về đến nhà, cha mẹ liền ném Mạnh Tĩnh Nghiên ở phòng khách sau đó di dời về phòng mình, có lẽ là đang nghiên cứu vấn đề đi hay ở của cục cưng trong bụng cô. Mạnh Tĩnh Nghiên muốn nấp ở cửa nghe lén, đáng tiếc hiệu quả cách âm quá tốt, hơn hai người nói chuyện cứ rầm rầm rì rì tựa như buôn bạc giả, một chút tiếng có còn không có nữa huống chi là…..
Không nghe được thì thôi, dù sao xe tới trước núi tất có đường. Mạnh Tĩnh Nghiên di dời về đại bản doanh của mình dọn dẹp hành lý đi. Không cần cầm nhiều, chủ yếu à giấy tờ tùy thân, chi phiếu, sổ tiết kiệm, quan trọng nhất vẫn là tiền mặt.
Cô đã nghĩ kỹ rồi, nếu cha mẹ cô thật sự không tha cho đứa nhỏ này, nhất định bắt cô phá bỏ thì cô liền ôm cục cưng chạy đi. Dù sao cha mẹ không thể nào trông chừng cô hai tư trên hai tư được, chắc chắn sẽ có cơ hội chuồn đi.
Chờ sinh ra đứa bé cô sẽ trở về, cha mẹ cô còn có thể độc ác ném cục cưng đi hay sao?
Chỉ cần điểm này thông suốt, thì những thứ còn lại cũng chẳng có gì phải sợ cả. Cô thu thập đồ đạc vào túi, giấu vào một chỗ chỉ cần hơi có gió thổi cỏ lay, liền có thể cao chạy xa bay rồi.
Chuẩn bị xong hết tất cả, trong lòng Mạnh Tĩnh Nghiên cũng yên ổn hơn nhiều. Cục cưng trong bụng dường như cũng cảm nhận được tâm tình tương đối vui vẻ của mẹ mình liền nghịch ngợm quậy phá. Lát thì vươn tay lát lại duỗi duỗi chân nhỏ. Mạnh Tĩnh Nghiên nhìn cái cái cứ gồ lên chỗ này rồi lại gồ lên chỗ kia, liền nằm đoán đâu là chân đâu là tay, có lẽ nhóc con đang chào hỏi đây mà?
Vấn đề này đương nhiên không tài nào giải thích nổi, phải đợi đứa bé sinh ra rồi mới có thể biết. Nhưng Mạnh Tĩnh Nghiên vẫn chơi không biết mệt, vừa để nhạc nhẹ, vừa nằm ở trên giường nói chuyện phiếm với nhóc cưng. Tâm sự hàn huyên một chút về ông bà ngoại của nhóc nữa.
Quan trọng là, nhất định phải nói cho cục cưng biết rằng không phải ông bà ngoại không thích hay không muốn nhóc con, mà là mẹ đã làm sai, con tới quá đột ngột nên trong lúc nhất thời bọn họ còn chưa tiếp nhận nổi. Bọn họ rất yêu con đấy. Đợi đến lúc con ngoan ngoãn ra đời, ông ngoại có tức giận thì có thể như thế nào chứ? Chẳng lẽ còn có thể đem con nhét về trong bụng của cô một lần nữa hay sao?
Hơn nữa không hề có chuyện ngăn cách giữa hai thế hệ! Huống chi, còn là một người cha chuyên bao che cho con gái đây? Nói không chừng cha sẽ cực kỳ thương yêu cục cưng ấy chứ, còn tốt hơn cả Mạnh Tĩnh Nghiên cô nữa, đến lúc đó, không chừng cô còn phải ăn dấm chua của cục cưng ấy.
Hai ngày trôi qua trong yên bình. Cả ngày, Mạnh Tĩnh Nghiên từ ông ngoại nói đến vũ trụ, từ vũ trụ nói đến thời tiền sử, nhưng có một đề tài, vẫn thủy chung chưa từng nhắc tới —— chính là ba đứa bé.
Mặc dù, Thành Trạm Vũ có cống hiến vô cùng quan trọng trong sự có mặt của cục cưng, đó là cung cấp một con nòng nọc nho nhỏ, nhưng Mạnh Tĩnh Nghiên vẫn có lòng riêng. Cục cưng chỉ là của một mình cô mà thôi, ai cũng không thể cướp đi. Ba mẹ của cô cũng không thể, Thành Trạm Vũ thì lại càng không kể cả anh có là cha đứa bé đi chăng nữa! Mà cô tuyệt đối sẽ không nói cho đứa bé biết cha ruột của nó là ai! Nói cô có lòng riêng cũng được bởi vì cục cưng chính là tất cả những gì cô có!