Mục lục
Trùng Sinh Trở Về Năm Ba Tuổi (Trở Về Lúc Ba Tuổi Rưỡi)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Á bì

Nhìn bộ dáng bên ngoài của chủ nhiệm Vương thật sự rất dọa người, thật ra tiếp xúc một thời gian thì cảm thấy tính tình của thầy cũng rất tốt, rất kiên nhẫn, và rất quan tâm tới học sinh, giờ học giảng rất hay, nghe nói đâu là giáo viên gương mẫu, trên đầu cũng có không ít chức vị. Thư Niếu có thể được thầy dẫn dắt đó chính là may mắn, toàn tâm toàn ý dành cho học sinh, theo một thông tin nhỏ đáng tin cậy, cha cô là hiệu trưởng, đã cố ý điều thầy Vương từ lớp năm xuống nhận lớp của bọn họ.

Chủ nhiêm Vương là thầy giáo kiêm cùng lúc hai lớp, đó là toán và ngữ văn, rất biết điều tiết không khí giảng dạy, động viên học sinh có thành tích tích cực, hiệu quả thật sự rất tốt. Chỉ có điều gương mặt nghiêm của thầy làm cho học sinh ai nấy cũng sợ, không giận mà uy, mấy bạn nhỏ đều bị chủ nhiệm Vương ăn sạch!

“Này này này, Nghiên Nghiên, Nghiên Nghiên, cậu mau nhìn ra cổng kìa!”

“Yên lặng học bài đi, đừng có nói chuyện.”

“Ôi trời, cậu nhìn một chút đi, chỉ liếc mắt một cái thôi! Trước cổng kia có phải là…” Thật là nhiều chuyện mà.

“Nhìn cái gì mà nhìn chứ, không phải cậu nói lớp phó học tập thì phải chăm đọc sách sao? Tối qua quên chuẩn bị bài tập, cẩn thận xí nữa thầy giáo hỏi thì cậu trả lời không được đấy! Chức lớp phó học tập sẽ bị ngâm nước nóng đó, về nhà thì cũng đừng tìm mình khóc đó!”

Bây giờ bốn chữ lớp phó học tập chính là cái chân đau của bạn nhỏ Nghê Thụy Tuyết, bị đâm chỗ đau, mỗi lần bắt được điểm này mà nói, thật sự có thể làm cho Nghê Thụy Tuyết im lặng được một chút.

Chỉ có điều lúc này Nghê Thụy Tuyết không nghĩ sẽ bỏ qua cho cô, liền dùng tay nhỏ của mình lắc cái tay của cô ở dưới bàn, “ Mau nhìn, mau nhìn, mau nhìn đi!” 13721284

Bị lắc tay tới mức não cũng lớn hơn, lúc này Mạnh Tĩnh Nghiên mới bỏ bút xuống liếc mắt nhìn ra cổng. Nhìn thấy cái này, thiếu chút nữa là cô kinh ngạc tới mức cằm rớt xuống đất. Ở ngoài cổng, ở ngoài cổng kia, sao bộ dáng nhìn thấy quen mắt quá vậy? Thân cao này, dáng người này, gương mặt này, sao lại giống như…

“Đến rồi, vào đi. Các em học sinh, lên lớp thôi.”

Mạnh Tĩnh Nghiên kinh ngạc tới mức quên kêu cả lớp đứng dậy, Nghê Thụy Tuyết ở dưới bàn dùng tay của cô bóp lên tay của Mạnh Tĩnh Nghiên thì cô mới phản ứng kịp, “Đứng lên! Chúng em chào thầy!”

“Tốt, các em ngồi xuống đi, hôm nay sẽ giới thiệu cho các em một bạn học mới. Đến đây, tự em giới thiệu tên cho mọi người đi.”

Tốt lắm, không cần nghe tên, chỉ nhìn thấy thân hình nhỏ mập mạp kia không ngừng nháy mắt với cô, Mạnh Tĩnh Nghiên biết mình đã không nhìn lầm, đây nhất định là Lý Minh Trạch, không thể nghi ngờ. Cô bé nhỏ Thụy Tuyết này rất thông minh, học mấy thứ này rất nhanh, với trình độ của cậu ấy thì có thể vào lớp một, nhưng Lý Minh Trạch tới đây làm gì chứ?

Ôi trời, chẳng lẽ cô không thể nào thoát khỏi vận mệnh phải dẫn theo đứa nhỏ à?

Ngồi ở hàng thứ hai từ dưới đếm lên, Mạnh Tĩnh Nghiên cúi đầu không nhìn lên bục giảng, Lý Minh Trạch ở trên bục giảng vò đầu bức tai, muốn cô chú ý tới mình, nhưng ở dưới ánh mắt của thầy Vương nên cậu chẳng thể làm gì được. Như giới thiệu đơn giản tên tuổi, cậu cũng không thể nói nên lời.

Thầy Vương đẩy kính ở trên mũi, mới đầu thì có chút hiểu cậu học trò này, là loại có chút xấu hổ thẹn thùng, nhưng di chuyển hơi nhiều, chắc sau này cần phải quan tâm cậu nhìn hơn.

Bao nhiêu năm sau, Lý Minh Trạch và các bạn học chung lớp trở về thăm thầy Vương, thầy mới tâm sự, thầy nhìn người rất chuẩn, nhưng chỉ có cậu là thầy nhìn không ra. Đối với ấn tượng ban đầu về cậu, chỉ trong một tuần ngắn ngủi nhưng đã hoàn toàn bị lật đổ. Không nghĩ tới khi giới thiệu tên tuổi thì như một cậu học sinh hướng nội, nhưng rõ ràng sau đó chính là loại phá phách, năm đó đã làm cho thầy nhức đầu không ít.

Trong phòng học nhỏ ngồi đầy học sinh không có chỗ trống, thầy Vương đành phải để cho Lý Minh Trạch chuyển một cái bàn tới ngồi gần cạnh bục giảng. Lý Minh Trạch, Nghê Thụy Tuyết và Mạnh Tĩnh Nghiên, người thì ngồi hàng đầu còn người thì ngồi hàng hai từ dưới đếm lên, như là khoảng cách của Ngưu Lan và Chức Nữ, nên có người nào đó cảm thấy không hài lòng. Nhưng lúc rụt rè liếc lên nhìn thầy Vương, vẫn không có can đảm kháng nghị.

Đừng tưởng con nít thì không hiểu cái gì cả, thật ra cũng rất biết cách nhìn sắc mặt của người khác, sợ hãi kẻ mạnh.

Mới có một bạn mới nên cũng chẳng có gì náo nhiệt cả, sau khi sắp xếp ổn thỏa thì thầy bắt đầu dạy học, nhiều lắm thì mấy bạn học khác chỉ tò mò đánh giá Lý Minh Trạch vài lần chứ cũng chẳng nhìn nhiều. Mạnh Tĩnh Nghiên nghĩ rằng có thể là dáng người của Lý Minh Trạch còn chưa nẩy nở, hoặc là bộ dáng tròn vo, mới không làm cho người khác chú ý. Nếu đổi lại là Hà Vũ Tường chuyển qua, thì thật sự chắc là mấy bạn nữ ở lớp này sẽ liếc nhìn thường xuyên luôn.

Nói mới nhớ, đã lâu rồi cô chưa gặp lại Hà Vũ Tường. Không biết giờ cậu ấy sao rồi? Ba năm trước Hà Vũ Tường cùng học chung nhà trẻ với bọn họ, nên chắc là cũng ở đâu đó gần đây? Không biết năm sau có tới trường tiểu học này không?

Mặc dù Hà Vũ Tường thường xuyên làm mấy chuyện khiến cô tức muốn hộc máu, bây giờ nhớ lại, thật ra bọn họ chơi rất vui, trong quyển nhật ký của cô có không ít bóng dáng của cậu ấy. Trước đây vẫn còn nghe Nghê Thụy Tuyết nhắc đến cậu ấy, nhưng một năm này Nghê Thụy Tuyết học trường mới có bạn mới, có mới vui hơn, đã lâu rồi không còn nhắc tới tình yêu cũ nữa. Bây giờ công nghệ thư từ qua lại vẫn chưa phát triển, cô lại không có địa chỉ của Hà Vũ Tường, giờ cắt đứt liên lạc thì quá đáng tiếc.

“Mạnh Tĩnh Nghiên, sao hồi nãy cậu kêu đứng dậy chào thầy lâu như vậy? Thật không biết tại sao thầy lại muốn chọn cậu làm lớp trưởng, một chút trách nhiệm cũng chẳng có, hừ!” Cô bé nhỏ tay chống nạnh, vênh mặt lên trừng mắt nhìn Mạnh Tĩnh Nghiên, làm như cô đã phạm phải vào tội ác vậy.

Trách nhiệm? Cô nhóc nhỏ này, thật là nhìn không ra đó, trình độ văn hóa rất cao, đã biết dùng từ trách nhiệm rồi. Nhưng mà... “Cậu là ai vậy hả?”

“Cậu, cậu, cậu, ngay cả mình mà cậu không nhận ra?”

“Thật xin lỗi, trí nhớ gần đây của mình không được tốt lắm. Cậu là…?” Đối với người trách mắng hồi nãy, thật ra cô cảm thấy rất thú vị. Cái trí nhớ khác thường của cô, mười vạn câu hỏi vì sao cô đều có thể đọc thuộc làu, làm sao cũng không nhớ tên bạn học. Nhìn thấy cậu ấy tức giận thật sự rất vui, ở nhà trẻ cô là tiểu bá vương, dù là con trai, không ai dám tới làm phiền cô. Cũng chỉ có hiệu trưởng là mẹ thường hay đánh cái mông nhỏ của cô mà thôi.

Ôi, bộ dạng của cô nhóc này nhìn thật xinh đẹp, môi hồng răng trắng, tóc có chút vàng, có chút thiếu dinh dưỡng. Nhưng mà cái đầu màu vàng nhìn rất đẹp, có nhiều người nhuộm đầu vàng luôn tự cho đó là trào lưu, nên nhiều học sinh hâm mộ mái tóc vàng tự nhiên.

Nhưng mà mấy người đó không bao gồm Mạnh Tĩnh Nghiên, cô vẫn luôn cảm thấy mái tóc đen đẹp hơn mái tóc vàng thiếu dinh dưỡng kia. Bây giờ tóc cô mềm mại sáng bóng, chỉ cần bảo dưỡng nó thật tốt, nhuộm rồi tóc lại chẻ ngọn nhìn không đẹp chút nào.

“Nghiên Nghiên, không cần quan tâm cậu ấy! Chắc là cậu ấy vẫn luôn cho rằng cậu ấy chính là cô gái xinh đẹp tới thay trời hành đạo đấy?” Nghê Thụy Tuyết không nhìn được bạn mình bị người khác ăn hiếp, nên nói chuyện với người ta cũng không khách khí. Nhưng cậu ấy cũng không ngẫm lại, người đang đứng bên cạnh cậu ấy cũng không phải người có thể để cho người ta ăn hiếp.

Mạnh Tĩnh Nghiên nhịn không được bật cười hì hì, đừng nói, mái tóc vàng này nhìn cũng rất hợp với cậu ấy. Nhưng mà, trên mặt con thỏ rừng này cũng không có nhiều thịt. Nếu nói cậu ấy là con gái xinh đẹp, người nào đó lại cảm thấy mình hợp hơn. Cô cũng thay trời hành đạo diệt đi ông dượng bại học của kiếp trước, không giống như vị này chạy tới đây gây phiền phức cho bạn học.

Cô gái nhỏ hung hăng trừng mắt nhìn Nghê Thụy Tuyết, ánh mắt tà tà nhìn lên trần nhà, có chút kiêu ngạo mở miệng nói, “Mình tên là Ngưu Phàn Phàm.”

“À.” Mạnh Tĩnh Nghiên gật đầu, “Được, mình biết rồi, cậu là Ngưu Phàn Phàm. Này…vậy bạn học Ngưu Phàn Phàm, cậu tìm mình có chuyện gì không?”

Thấy biểu cảm hời hợt của ‘kẻ địch’, nói đến cùng thì cô gái nhỏ vẫn thiếu kiên nhẫn, gân cốt trên trán nhảy lên vài cái, “Hừ, dựa vào cái gì mà thầy Vương cho cậu làm lớp trưởng chứ, mình không phục!”

“Không phục thì phải tìm thầy Vương hỏi chứ, hỏi tới lúc cậu phục mới thôi. Mình cũng không biết rõ, vậy cậu tìm mình làm cái gì?”

Chỉ một câu nói đã làm cho cô gái nhỏ nghẹn họng. Cô, nếu cô mà dám tìm tới gặp thầy Vương, vậy thì còn chạy tới tìm Mạnh Tĩnh Nghiên làm gì nữa?

“Hừ, nếu không phải ngày báo danh, ba mình nói mình không cần tới, thì cậu nghĩ cậu nhặt được cái tiện nghi này chắc? Nói cho cậu biết, một tháng sau sẽ chọn lại lớp trưởng, mình nhất định sẽ thắng cậu! Giọng mình to và rõ hơn cậu, lúc kêu đứng dậy cũng không cần người khác nhắc nhở!”

Ôi, cô gái nhỏ chẳng lẽ cô cho rằng làm lớp trưởng thì chỉ cần kêu đứng lên ngồi xuống là xong sao? Bao nhiêu việc nặng dơ bẩn đều kêu cô làm, hơn nữa cô luôn phải làm tấm gương gương mẫu xung phong đi đầu để cho các bạn khác noi theo, lỡ làm không tốt thì sẽ bị thầy Vương nghiêm trị không tha để giết gà dọa khỉ. Thật sự rất cực khổ đó có biết không hả? Ngu ngốc! Thật sự quá ngu ngốc!

Đợi đó đi, học Ngưu à? Cô đang cho rằng là ai chứ, thì ra chính là cô gái của hiệu trưởng đại danh đỉnh đỉnh trong truyền thuyết đây sao! Trách không được, nói mỗi câu trước sau đều phải thêm vào mấy từ ‘hừ hừ’, có chút cảm giác mình như lãnh đạo nói từ trên cao nhìn xuống!

Thấy Mạnh Tĩnh Nghiên không thèm đếm xỉa tới sự uy tín của cô, cô gái nhỏ liền giận, “Hừ, chờ đấy! Mình nhất định sẽ làm cho tất cả bạn học không để ý tới cậu! Bọn học sẽ ủng hộ mình làm lớp trưởng! Nếu không có ai ủng hộ mình, mình sẽ bảo ba mình đuổi bọn họ!”

Lại hừ! Ai ôi, Mạnh Tĩnh Nghiên cảm thấy bản thân mình không thể nào khai thông được vị công chúa được chiều hư của vị hiệu trưởng này. Chậc chậc, Nghê Thụy Tuyết cũng là người ngang ngược tùy hứng, nhưng so với vị này thì cũng không thể nào sánh kịp, người có năng lực kém gặp người có năng lực lớn nha!

“Mạnh Tĩnh Nghiên, Nghê Thụy Tuyết, hai người các cậu có hành động cũng không nói cho mình biết, vậy có xem mình là bạn không đây?”

Vị thiên kim này của hiệu trưởng vừa muốn tuyên bố làm cho các bạn học xa lánh Mạnh Tĩnh Nghiên, giờ lại thấy bạn học mới chuyển trường tới lại chào hỏi Mạnh Tĩnh Nghiên, cô tức cũng không nhẹ, cảm thấy bản thân mình thật sự uất ức. Từ nhỏ đến lớn đều được ba mẹ nâng ở trong lòng bàn tay, đâu có bao giờ bị tức như vậy?

Mũi chua xót, vành mắt đỏ lên, bụm mặt lại hu hu chạy ra ngoài.

Mạnh Tĩnh Nghiên kinh ngạc trợn to mắt, không phải chứ? Có cần phải khóc không? Làm ra vẻ mà cô còn chưa nói gì nữa mà? Từ đầu đến cuối cô đều dựa theo năm nguyên tắc chung sống hòa bình mà đàm phán nha, cũng chưa từng nói gì hụ dọa cậu ấy, càng không có cái kiểu hừ hừ nữa mà, sao lại thành cô ức hiếp cô gái nhỏ phải phát khóc chứ?

Mệt mãi nằm sấp lên bàn, ôi trời chẳng có chút thú vị nào cả. đời người thật sự trống vắng như tuyết sao?

Nhưng mà cũng chỉ có oán giận hai giây thôi, có Thụy Tuyết và Minh Trạch ở bên cạnh, cô nhất được sẽ không thấy cô đơn. Không đợi cô đưa ra quyết định có nên chạy theo kêu thiên kim tiểu thư của hiệu trưởng là Ngưu Phàn Phàm lại hay không, thì hai vị đang ngồi bên cạnh đã bắt đầu cãi nhau, “Sao cậu lại theo tới đây hả? A, đồ theo đuôi! Đi đến đâu cũng đi theo, vậy mà cũng theo mình và Nghiên Nghiên tới lớp này, thật là đáng ghét, không biết là người khác không muốn nhìn thấy cậu hay sao hả?”

Này hai người oan gia đáng yêu kia, quả thật là vừa gặp mặt liền gây nhau, ngăn cũng chẳng ngăn được.

Nghê Thụy Tuyết liếc mắt khinh bỉ nhìn qua, trái lại Lý Minh Trạch cũng chẳng quan tâm, không để ý Nghê Thụy Tuyết đang mắng cậu ta, còn đắc ý nói, “Đó là! Hừ, chơi với mấy đứa nhỏ ở nhà trẻ chẳng có gì vui, hai người đều đã đến trường học, đương nhiên mình cũng phải tới, bà của mình nói…”

À ~ Trách không được Lý Minh Trạch cũng được xếp lớp học, thì ra là do bọn họ đều đã đi học, cậu ấy ở nhà trẻ một mình cảm thấy quá cô đơn. Cô giáo ở nhà trẻ chưa từng đề nghị cấu ấy nhảy lớp lên tiểu học học trước, ba mẹ cậu ấy cũng chưa từng coi trọng chuyện đó, chủ yếu chỉ cần bà cậu ấy đồng ý là được. Bà nội của cậu ấy vẫn luôn cho rằng cháu trai của bà lợi hại nhất, chỉ là lên tiểu học mà thôi, có chút lòng thành là được ~

May mắn là khóa học lớp một cũng tương đối nhẹ nhàng, bằng không cái ý tưởng đó của bà sẽ hại thằng nhóc mập mạp này rồi ~

Mạnh Tĩnh Nghiên đột nhiên nghĩ tới, chờ Lý Minh Trạch lớn hơn, đến tuổi cưới vợ, có phải bà nội cậu ấy vẫn cảm thấy chỉ có tiên nữ trên trời mới xứng đôi với cậu ấy hay không đây? Bạn gái tương lai của Lý Minh Trạch chắc là phải chịu khổ rồi đây!

Đột nhiên trong đầu người nào đó bỗng lóe sáng, này này này, Nghê Thụy Tuyết và Lý Minh Trách không phải là một cặp oan gia xứng đôi quá sao? Từ nhỏ lớn lên cùng với nhau, cũng xem như là thanh mai trúc mã rồi. Mặc dù thường cãi nhau nhưng không phải thời gian dài thì sẽ nhớ đến nhau sao, sao lại chưa từng nghĩ đến cái này chứ.

Xong rồi xong rồi xong rồi, đây không phải là dấu hiệu yêu sớm đấy chứ?

Trời, mặc dù cô cũng không phản đối chuyện yêu sớm, nhưng quả thật yêu sớm chính là một loại kỷ niệm tốt đẹp thời còn ngồi ở trên ghế nhà trường, nhưng mà…đây không phải là quá sớm sao?

“Hừ, lớp phó học tập nhất định là của mình! Không cho cậu dành với mình!”

“Phải không? Nghê Thụy Tuyết, bề ngoài nhìn sáng sủa mà sao bên trong đen tối quá vậy? Là vì có con trâu ở trên trời bay qua sao? Trâu thì làm sao có thể bay ở trên trời được chứ? Là vì có cậu ở trên mặt đất đang thổi đấy! Ha ha ha, cậu nói thử có buồn cười không? Cậu Thụy Tuyết?”

“Cậu! Lý Minh Trạch, cậu quá đáng lắm! Chờ đấy! Hừ!”

Không thèm nói nhiều nửa câu, hai người tự hừ nhau một cái, nghiêng đầu qua chỗ khác, không có người nào để ý người nào.

Chuông vào học vang lên, bạn nhỏ Lý Minh Trạch lắc lư về chỗ ngồi của mình. Ngưu Phàn Phàm cũng gõ cửa đi đến, cậu ấy ngồi ở phía trước, nên nhìn không thấy biểu cảm của cậu ấy. Nghê Thụy Tuyết xé xuống một tờ giấy từ quyển vở mà cậu ấy thích nhất, vẽ khuôn mặt Lý Minh Trạch như một quả cầu, ở dưới bàn cậu ấy còn dùng bút chì nhọn dùng sức mà đâm lên nó, mỗi chỗ ở trên tấm giấy trắng đều có lỗ bị đâm.

Ngồi ở bên cạnh của Nghê Thụy Tuyết, Mạnh Tĩnh Nghiên nhìn thấy mà rùng cả mình, cô gái này thật sự quá độc ác.

Nhưng thời gian chưa hết một buổi sáng thì thời gian tan học cũng đến, Lý Minh Trạch lại đi qua chấp nhận mấy lời trách mắng. Mỗi ngày mà không bị Nghê Thụy Tuyết kích thích hai câu, cả người cậu ấy đều ngứa ngáy cảm thấy rất khó chịu. Nghê Thụy Tuyết tức giận cũng giống như vậy, không đến nửa tiếng thì tức giận cũng tan biến, chốc lát sau lại cùng Lý Minh Trạch đi chơi với nhau.

Lòng của Mạnh Tĩnh Nghiên cũng rất lớn, cũng chẳng cảm thấy lo lắng khi hai người bạn tốt của mình sắp ‘tan vỡ’. Lấy từ trong học bàn ra một quyển nhật ký, dưới cái nhìn chằm chằm của Nghê Thụy Tuyết, cô cầm lấy bút viết lên nó, viết ra kế hoạch tương lai của mình.

Cô không sợ Nghê Thụy Tuyết thấy đâu, có thấy cũng chẳng sao, cô bé kia nhận biết mặt chữ cũng chỉ có thể nhận biết được tên mình mà mấy con số chữ ả rập mà thôi, dù có viết xấu cậu ấy cũng chẳng biết.

Vì thế người nào đó yên tâm lớn mật mở quyển nhật ký ra viết, viết lên nó điều mà cô mới bắt đầu quan tâm: có nên ngăn cản Nghê Thụy Tuyết và Lý Minh Trạch yêu sớm hay không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK