Trong mơ trên tay cô là bản xét nghiệm của bệnh viện, bước về nhà một cách nhẹ nhàng. Hôm này là ngày khám thai định kì hang tháng, nhưng chồng cô vì tiếp đón một khách hàng lớn nên không có thời gian đi cùng mình. Chồng trước Lục Hoằng Văn làm tiêu thụ, khách hàng chính là Thượng Đế, anh vì cái gia đình này, vì mẹ con cô mà phấn đấu, cô rất quan tâm, cũng rất ủng hộ anh.
Nhẹ nhàng xoa xoa cái bụng của mình, mặt mỉm cười. Cục cưng đã ba tháng, hình siêu âm có thể nhìn thấy rõ cục cưng hoạt động tay chân, mơ hồ có thể nhìn thấy rõ nét than thể cục cưng.
Cảm giác thai nghén một tiểu sinh mệnh kỳ diệu, bảo bối cùng mình huyết thống liên kết, mỗi ngày đều đang lớn thêm một chút, mỗi ngày đều có biến hóa mới.
Cục cưng con biết không, mẹ yêu con rất nhiều, Ba mẹ đã chờ bảo bối lâu rồi.
Ngày hôm nay ba ba bận rộn công việc, không thể cùng mẹ ngắm con, con phải quan tâm ba ba, không thể trách ba ba nha. Mẹ muốn cục cưng khoẻ mạnh lớn lên, lần sau tới kiểm tra, mẹ có thể chỉ cho ba ba nhìn mắt, mũi còn có bàn chân nhỏ của con, biết không?
Trong mộng Mạnh Tĩnh Nghiên trở về nhà, một bên chú ý đến cục cưng, lẩm bẩm cùng cục cưng nói chuyện, thật giống như cục cưng đã có cảm giác, có thể nghe thấy mẹ nói chuyện.
Nằm trên giường, bé ngoan đầu đầy mồ hôi, nhắm mắt lại dùng sức lắc đầu, giống như muốn thoát khỏi cơn ác mộng này. Cô sống lại trước khi mọi chuyện xảy ra, loại hồi ức này, cô không muốn trải qua một lần nữa!
Tiểu Tiểu ở bên cạnh không ngừng nói: Mạnh Tĩnh Nghiên, tỉnh lại! Tỉnh lại!
Nhưng mà mặc kệ cô giãy dụa làm sao vẫn không cách nào tỉnh lại, chuyện cũ từng chút xuất hiện ở trong đầu.
Nhà mẹ ruột điều kiện không phải tốt, mẹ chồng Lục Hoằng Văn, cũng chính là mẹ chồng cô rất điêu ngoa, cũng rất keo kiệt, thời điểm kết hôn nói cái gì cũng không chịu cho chồng chút tiền mua nhà. Mẹ cô không đồng ý gả cô đi, nói chỉ nhìn dáng vẻ của mẹ Lục Hoằng Văn, Mạnh Tĩnh Nghiên gả đi cùng bà ta ở chung, chắc chắn sẽ bị khinh bỉ.
Có thể Mạnh Tĩnh Nghiên nghĩ, cô gả cho Lục Hoằng Văn, chứ không phải gả cho mẹ Lục Hoằng Văn, cô yêu chính là Lục Hoằng Văn, chứ không phải tiền của nhà bọn họ. Vì lẽ đó không để ý đến sự phản đối của mẹ, cô dứt khoát kiên quyết mặc áo cưới đi thuê, gả cho Lục Hoằng Văn.
Vợ chồng trẻ không có nhà, thời điểm kết hôn hai năm, liền thuê phòng ở. Bọn họ vì tiết kiệm tài chính, thuê một tiểu khu tầng cao nhất. Bọn họ thuê lại gác xếp tầng cao nhất, không chỉ có chặn quang*, trời mưa xuống còn rò nước, điều kiện rất kém cỏi, ưu điểm duy nhất chính là tiền thuê rất rẻ.