Mục lục
Trùng Sinh Trở Về Năm Ba Tuổi (Trở Về Lúc Ba Tuổi Rưỡi)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: thao1504

Mạnh Tĩnh Nghiên từng định mua vé xe đi tới thành thị khác, như vậy ba mẹ sẽ không tìm được cô. Nhưng khi nghĩ tới đến những thành phố khác không quen cuộc sống nơi đó, cũng không có người quen. Cô là một phụ nữ có thai, cần người chiếu cố nhiều chuyện, nếu như đụng phải người xấu hoặc có chuyện gì gấp, ngay cả một người cô có thể tìm làm chỗ dựa cho cô cũng không có.

Hơn nữa khi còn bé mẹ đã dọa cô, trên đường có những người ăn mày, có nhiều cách để lừa gạt cô đến nơi nông thôn vùng núi bán cho người ta làm con dâu nuôi từ bé. Mạnh Tĩnh Nghiên tự nhận rất xinh đẹp lại trẻ tuổi, ngộ nhỡ bị người để mắt tới, không chỉ có cô không thể trông cậy vào, mà đứa bé đi theo cũng bị tội.

Cho nên đứa bé nào đó mặc dù là bỏ nhà đi, nhưng cũng không dám đi quá xa, đang ở ngoại ô mướn một căn phòng, một phòng ngủ một phòng khách, 1800 một tháng. Dù đắc tiền một chút, nhưng đồ dùng đầy đủ, chỉ cần xách đồ vào có thể ở. Dù sao cô cũng không thiếu một chút tiền đó, ngày đó liền ký hợp đồng mướn phòng rồi vào ở.

Nghĩ một chút còn cảm thấy rất thú vị, trước kia xem tiểu thuyết thì nữ chính có một chút chuyện là xảy ra mâu thuẫn với vai nam chính, nhất là lúc mang thai, thường muốn dẫn bảo bảo bỏ chạy, chạy đến nơi mà nam chính không tìm được, một thân một mình sanh con ra. Qua vài năm vai nam chính thấy một đứa bé cảm thấy đặc biệt thân thiết, hơn nữa dáng dấp đặc biệt giống như mình, giống như trong một khuôn khắc ra, toàn thân lập tức chấn động, trở nên bá đạo, thề phải bắt nữ chính bỏ trốn kia trở lại. Thông qua đứa bé hắn tìm được mẹ đứa bé, một nhà ba người trãi qua cuộc sống gia đình hạnh phúc.

Chuyện này đã đi sâu vào lòng người, Mạnh Tĩnh Nghiên bỏ nhà đi không thể nói là không do những tiểu thuyết này làm ảnh hưởng. Nhưng khi cô chân chính ra khỏi nhà mới cảm thấy sợ hãi. Nếu đi đến nơi khác, bụng lớn cực khổ mà không có chỗ nương tựa, làm sao có thể sống tốt như vậy chứ? Chẳng lẽ thật sự có người hàng xóm vô điều kiện thích cô, không quan tâm cô có đứa bé của người khác, chăm sóc cô mọi chuyện?

Trước kia chưa từng cảm thấy cái gì, đợi đến khi làm mẹ, phải chịu trách nhiệm với đứa bé, mới phát hiện ra loại tình tiết này rất không hợp thực tế. Nên cô không dám chạy đi quá xa, chỉ ở đây, mới chỉ đi mua đồ, đã làm cho mình mệt mỏi quá mức. Tạm thời không tìm được bảo mẫu thích hợp, chuyện dọn dẹp phòng với nấu cơm cô đều tự thân động thủ. Một ngày qua đi đầu đầy bụi đất, từ một đại mỹ nữ đã biến thành thiếu phụ lớn tuổi có chồng!

Trong lúc cô vì mọi chuyện lộn xộn mà than thở thì ba Mạnh mẹ Mạnh gấp đến bốc hoả, kết hôn vài chục năm hai vợ chồng chưa hề cãi nhau nay đồ đạt trong nhà cửa đều bị lấy ra ném. Mẹ Mạnh oán giận ba Mạnh, tại sao bắt Nghiên Nghiên phá thai, hiện tại thì thế nào, ép Nghiên Nghiên bỏ nhà ra đi rồi? Ba Mạnh lại oán giận mẹ Mạnh, tại sao lại không ở nhà trông chừng Nghiên Nghiên, cần gì phải đến trường học, công việc quan trọng lắm sao? Hiện tại liền lớn mang theo nhỏ, hai người đều biến mất, giờ phải làm sao đây?

Biết rất rõ hiện tại gây gổ không được gì, nhưng hai người đều không khống chế được hỏa khí của mình, liền ầm ỉ đến đỏ mặt đỏ tái tai.

Hai vợ chồng nhìn đi nhìn lại lời nhắn của Mạnh Tĩnh Nghiên để lại, trong thư chỉ nói ba mẹ không cần phải lo lắng, cô ra ngoài ở một thời gian, chờ sinh đứa bé ra cô tự nhiên sẽ dẫn đứa bé trở lại hiếu kính hai người, hi vọng lúc đó ba mẹ có thể tiếp nhận đứa bé này. Mặt khác cô sẽ chiếu cố mình thật tốt, không cần đi tìm cô.

Trong lòng Ba Mạnh mẹ Mạnh giống như bị đặt ở lò lửa, Nghiên Nghiên lớn như vậy, đừng nói chịu khổ, cô căn bản chưa hề rời khỏi nhà, chưa bao giờ xa ba mẹ. Một cô gái yếu ớt như vậy, còn có thai, làm sao có thể tự chăm sóc mình tốt đây? Miệng nói ra thì rất dễ dàng, nhưng gặp thực tế, làm sao có thể dễ dàng như lời nói chứ?

Nói cho cùng, con gái lớn bao nhiêu, ba mẹ đều coi cô như tiểu bảo bối cần phải che chở. Mặt ba Mạnh đỏ bừng, bảo bối như như châu như bảo của hắn, ở bên ngoài chịu khổ! 15397605

Chờ hai người ầm ĩ đủ, bình tĩnh lại, mới nhớ tới chuyện ngồi ở nhà ầm ĩ cũng vô dụng, Nghiên Nghiên lại không nghe thấy, cũng không thể kêu cô trở lại. Mặc dù biết Nghiên Nghiên nếu quyết tâm bỏ đi, thì tuyệt đối sẽ không ở nơi mà hắn có thể tìm tới được, nhưng hai vợ chồng vẫn ôm lấy một tia hi vọng, cầm điện thoại lần lượt gọi đến bạn bè hay những nơi Mạnh Tĩnh Nghiên có thể đi.

Kết quả có thể biết, đều không có tin tức Mạnh Tĩnh Nghiên. Mạnh mẹ gấp gáp đến công tâm, giọng nói bị đau rất khó chịu, vẫn kiên trì gọi từng cú điện thoại này đến cú điện thoại khác, không buông tha bất kỳ hi vọng nào.

Ba Mạnh điện 110 báo cảnh sát, cảnh sát người ta liền nói, mất tích không tới 24 giờ không cho lập án. Ba Mạnh đang gấp gáp, làm sao có thể chờ qua 24h, tìm quan hệ gọi điện thoại cho cục trưởng cục công an, cục trưởng lập tức chỉ thị xuống, nói là thời gian mất tích ngắn ngủi, chính là thời cơ tốt để tìm người, kêu các nhân viên phối hợp, trong sáng nay phải giải quyết vấn đề. 12bct.

Lãnh đạo lên tiếng, phía dưới lập tức coi trọng, phái người đến Mạnh gia tìm hiều, điều tra được camera giám sát trong thang máy cùng chung cư nơi cửa chính của ngày đó tìm kiếm đơn nguyên, cẩn thận thăm dò, tìm kiếm tin tức.

Mạnh mẹ nhìn con gái nâng cao bụng lớn, trong tay chỉ cầm một túi đồ nhỏ liền rờ nhà đi, mắt lập tức đỏ, khóc ở trong ngực  ba Mạnh, "Chỉ cần Nghiên Nghiên trở lại, con bé muốn làm cái gì cũng được, đứa bé, nếu con bé muốn sanh ra cũng được, chúng ta giúp đỡ con bé nuôi là được, ô ô ô...... Nghiên Nghiên chưa bao giờ rời khỏi chúng ta, một mình con bé ở bên ngoài làm sao có thể sống được chứ!"

Chúng nhân viên cảnh sát cũng rất có nhãn lực, nhìn này người lớn khóc đầy đau khổ như vậy, tuy trong lời nói không tìm được tin tức gì quan trọng, nhưng cũng rối rít mở lời an ủi, nói bọn họ nhất định sẽ hết sức, sẽ tìm được người.

Nhưng mẹ Mạnh căn bản nghe không lọt những lời này, hiện tại trừ phi là con nhóc Mạnh Tĩnh Nghiên sống sờ sờ vui vẻ đứng ở trước mặt mẹ Mạnh, nếu không nước mắt của bè, không thể nào dừng lại. Không riêng gì bà, hốc mắt ba Mạnh cũng hồng hồng, nhưng hắn là nam nhân, cảm xúc kín kẽ, hắn còn phải chống đỡ cái nhà này, làm trụ cột cho cái nhà, nếu con gái đang ở bên ngoài mà không tìm được, vợ của hắn chắc chắn sẽ bị suy sụp.

Các nhân viên cảnh sát đều trố mắt nhìn nhau, lại nói, án mất tích án, bọn họ đã xử lý không ít, có án có thể tìm về, có án vẫn treo, trở thành huyền án. Lúc mới bắt đầu làm cảnh sát thì thấy các người thân cực kỳ bi thương gào khóc, cũng trong lòng cũng lo lắng khổ sở, rất khó chịu. Nhưng trãi qua thời giàn dài, trải qua nhiều hơn, cũng liền mất đi cảm giác. Huống chi tình huống ở Mạnh gia là con gái của Mạnh tiên sinh và bà Mạnh là nữ nhi còn chưa thành niên chưa kết hôn mà đã có con, nâng bụng bự bỏ nhà ra đi. Nghe phân tích tình hình vụ án, tiểu cô nương này cũng không giống như là cô gái tốt gì. Bỏ nhà ra đi, đây chính là chính bản thân tự tìm sao?

Theo bọn họ nghĩ, chờ cô bé ở bên ngoài bị khổ gặp tội sẽ biết ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình, nơi đó có tốt đi nữa cũng không tốt bằng nhà mình đến lúc đó tự nhiên sẽ trở lại. Căn bản không cần bọn hắn đi tìm, đây không phải là lãng phí cảnh lực sao?

Nhưng thể bỏ mặc thân phận người ta đang bày ở nơi đó, thuế thu được từ nhà giàu a, cục trưởng cũng phải nể mặt, đừng nói những cảnh sát nhỏ phải nghe lệnh người khác làm việc như bọn họ.

Một người trong những cảnh sát đó, cũng chính là đội trưởng người phụ trách xử lý vụ án  Mạnh Tĩnh Nghiên bỏ nhà ra đi của Mạnh gia, điện thoại di động của hắn chợt vang lên. Trừ tiếng khóc mẹ Mạnh ra thì không có bất kỳ âm thanh nào trong phòng, chuông điện thoại vang lên có chút đột ngột.

Nhưng Lý đội trường liếc mắt nhìn hiển thị của cuộc gọi đến, nhanh chóng bắt máy. Sau khi bên kia điện thoại nói mấy câu, mặt Lý đội trưởng lộ vẻ vui mừng. Sau khi cúp điện thoại, mặt kích động nói với ba Mạnh mẹ Mạnh: "Mạnh tiên sinh, Mạnh phu nhân, có tin tức  của con gái hai ngài! Chúng tôi đã tra được khoảng mười một giờ trưa trong tài khoản của con gái các ngài  đã rú ra ra một số tiền lớn, dưới sự phối hợp của các nhân viên ở ngân hàng, chúng tôi đã điều tra được camera giám sát, xin hai vị theo tôi đến đồn cảnh sát xác nhận một chút."

"Có tin tức Nghiên Nghiên? Ở nơi nào? Con bé lấy tiền ở nơi nào? Lấy tiền làm cái gì?"

Lý đội trưởng cũng không biết, cấp dưới chỉ báo cáo tin tức cho hắn, nói có người ở máy rút tiền rút đi một số tiền lớn từ trong tài khoản ngân hàng của Mạnh Tĩnh Nghiên, từ màn hình giám sát nhìn thấy, chắc là Mạnh Tĩnh Nghiên, chỉ là pixel không cao nên nhìn không rõ ràng, cần ba Mạnh mẹ Mạnh tới đồn cảnh sát nhận diện. Hắn chỉ biết như vậy mà thôi, mình cũng không phải là Đại La Thần Tiên, làm sao biết vị thành niên lại đang có bầu Mạnh tiểu thư lấy tiền là để làm cái gì chứ?

Có tin tức của Tĩnh Nghiên. Ba Mạnh vẫn tính là chững chạc, vỗ vỗ lưng vợ, kêu bà đi thu thập một chút, cũng đừng gấp gáp, từ nhỏ đến lớn Nghiên Nghiên luôn luôn có chủ kiến, nhất định có thể tự chăm sóc tốt cho mình. Lúc này mới mất tích nửa ngày, có thể chịu khổ gì? Sớm tìm con bé về là được, chỉ cần bọn họ đồng ý cho sanh đứa nhỏ trong bụng ra là được, Nghiên Nghiên nghe lời hiểu chuyện, sẽ không cãi lại bọn họ nữa. Việc cấp bách hiện tại, là đi đến đồn cảnh sát nhìn camera giám sát, phối hợp với các đồng chí cảnh sát để phá án.

Mẹ Mạnh có thể độc lập thiết lập một chuỗi trường học liên nhau, cũng không phải là phụ nữ ngu ngốc, chỉ là con gái mất tích, bà quá gấp mới để cho đầu óc hôn mê. Nghe chồng vừa nói như thế, tỉnh táo lại không ít. Lập tức đi toilet rửa mặt, miễn cưỡng lên tinh thần.

Ở mẹ Mạnh đến phòng vệ sinh rửa mặt, ba Mạnh mời các cảnh sát ở phòng khách ngồi xuống chờ, cũng đứng dậy vào thư phòng. Chờ mẹ Mạnh thu dọn thỏa đáng, thay xong giày ra khỏi cửa mà hắn còn chưa ra ngoài. Vì mẹ Mạnh muốn nhanh chóng đến đồn cảnh sát nên lòng như lửa đốt không chờ được, đành phải vọt vào thư phòng bắt ba Mạnh ra.

Vào đúng vào lúc này, ba Mạnh cũng từ trong thư phòng đi ra. Y phục quần áo trên người vẫn là ban đầu, sắc mặt vẫn tiều tụy như cũ, thay đổi duy nhất, chính là trong tay của ông có thêm ôm một cặp công văn.

"Ba nó, ông xách cái cặp làm gì? Chúng ta là đi đồn cảnh sát xem ghi hình! Có phải là ông muốn đi làm hay không hả? Đứa nhỏ còn chưa tìm thấy trở về, ông còn có tâm tình đi làm? Cái người ba này là làm thế sao? Bình thường ông rất yêu thương con gái ông, lúc này ông lại......" Mạnh mẹ nói xong liền nghẹn ngào, rồi bắt đầu muốn khóc.

Ba Mạnh thay giày xong, nhìn vợ mình không ngừng rơi nước mắt, liền vội vàng giải thích, "Không tìm ra Nghiên Nghiên, tôi làm gì tâm tư đi làm chứ."

Nói xong, mở cặp công văn ra, đồ đựng đầy bên trong, chỉ toàn những xấp nhân dân tệ màu đỏ để bên trong! Nhìn tiền để đầy trong cặp công văn như vậy, bên trong ít nhất cũng phải hơn hai mươi vạn!

"Nếu như trong tài khoản của Nghiên Nghiên có thay đổi, chứng tỏ con bé không quên mang thẻ ngân hàng theo. Tôi nhớ trong tài khoản có khoản mấy chục ngàn tệ, con bé đi ra khỏi nhà, có tiền mua tiên cũng được, có tiền không bị thiệt thòi, một lát nữa tôi sẽ đến ngân hàng gởi thêm tiền vào tài khoản của con bé!"

Mấy cảnh sát bao gồm Lý đội trường cũng không còn cách nào khác, đây là ba mẹ gì đây a, nếu không phải do ba mẹ nuông chiều đến như vậy, thì sẽ không làm cho con bé trở nên chuyện gì cũng dám làm! Còn nhỏ tuổi đã có bầu lại còn bỏ nhà đi nữa chứ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK