Môt bạn học Hát bài 《yesterdayoncemore》bằng tiếng Anh trùng với bạn học khác, nhưng là bài hát kinh điển mặc kệ nghe bao nhiêu lần cũng sẽ không chán, người xem vẫn là rất nể tình vỗ tay theo nhịp nhạc giúp cô. Những người biết hát cũng bắt đầu hát phụ họa theo.
Hiệu quả như vậy rất tốt, chỉ là người biểu diễn lúc xuống đài trên mặt đỏ bừng, xấu hổ đến muốn trốn đi.
Nghê Thụy Tuyết vỗ vỗ Mạnh Tĩnh Nghiên, hai người ăn ý cầm bọc quần áo dưới mặt bàn bắt đầu đi vào nhà vệ sinh thay quần áo.Sau lúc sau khi đi vào phòng học khi bị các bạn học nhìn thấy thì không nhịn được, liền đồng thời cười phá lên. Giống như một quân Cờ Domino, một bạn học bật cười, làm cho những bạn học khác cũng cười theo. Không đợi người chủ trì giới thiệu chương trình, từng người từng người cười gục xuống bàn eo không thẳng người lên được.
Được rồi được rồi, không cần giới thiệu chương trình bọn họ chỉ muốn biết biểu diễn tiết mục là gì thôi...! Hai người Nghê Thụy Tuyết dắt díu nhau đi từng bước nhỏ tập tễnh đi tới, tiếp theo liền chào hỏi khán giả, “Các đồng chí khoẻ.”
Nghê Thụy Tuyết cũng phản ứng rất nhanh, lập tức nói tiếp một câu, “Các đồng chí vất vả a.”
Lúc này Lý Minh Trạch đang ở phía sau vội vàng đi tới phía trước, tay làm động tác quơ quơ, “Bác cả bác gái đang ở bên này.”
Không riêng gì các bạn học, mà ngay cả giáo viên cũng thấy cảm thấy bất ngờ. Mấy đứa bé này thật giỏi, cư nhiên diễn tiểu phẩm!
Nghê Thụy Tuyết diễn vai Triệu Bản Sơn, toàn thân cô mặc bộ đồ tây trang màu xanh dương đậm mượn của ba, không biết từ đâu kiếm được cô còn đội nón lưỡi trai màu xanh dương đậm, làm cho bộ độ phối hợp nhìn chẳng ra gì. Mà các bạn học nhìn khác nhìn tới Lý Minh Trạch đang giả thành Thôi Vĩnh Nguyên đang đứng ở phía sau, hắn không có trang phục đẹp trai như Tiểu Thôi toàn thân tây trang màu trắng, chỉ là mẹ Lý đã tỉ mỉ giúp hắn chuẩn bị một bộ trang phục và đạo cụ cũng không tệ, để hình dung tiểu hỏa nhi này như thế nào đây, lời nói chỉ có thể nói bây giờ chính là đẹp trai ngây người!
Làm cho người giương mắt nhìn hoá trang kỳ lạ của Mạnh Tĩnh Nghiên không khỏi ngạc nhiên, từ trang phục và đạo cụ trên người cô đều rất hoà hợp, áo len màu đậm, com lê màu đậm, quần âu phục, trên cổ mang một khăn quàng màu cam, trên đầu là là nón len mượn của bà ngoài. Được mọi người cực kỳ khen ngợi, vì để phù hợp với vai Tống Đan Đan bị mất hai cái răng cửa, cô đặc biệt lấy một miếng miếng băng keo đen dán lên răng cửa, từ mọi góc độ người xem đều nhìn thấy thật đúng với bộ dáng ‘ vinh quang rớt mất ’.
Tiết mục của ba người chuẩn bị rõ ràng là thể hiện được rõ tiểu phẩm 《 ngày hôm qua, hôm nay, ngày mai 》, riêng hoá trang của ba người này cũng làm cho người ta vỗ tay khen tuyệt rồi, vừa nãy còn mở miệng, còn cố ý học Triệu Bản Sơn nói ra một ít tiếng của giọng người Đông Bắc, chọc cho khán giả cười đau bụng.
Triệu đại thúc này là tiểu phẩm nhưng kinh điển trong kinh điển, đa số người nào biết đến《 ngày hôm qua, hôm nay, ngày mai 》 thì rất quen thuộc lời kịch, còn có thể kể ra mấy đoạn. Nhưng chân chính muốn biểu diễn đàng hoàng cũng không phải là có thể biểu diễn dễ dàng như vậy.
Mạng internet của thời hiện đại khi cần tìm kiếm một tư liệu nào đó chỉ cần bấm một cái thì tất đều xuất ra, còn hiện tại không có máy vi tính thì có thể làm thế nào, chỉ có thể nhớ lời kịch, Mạnh Tĩnh Nghiên mua đĩa CD của tiểu phẩm này, tốn thời gian cả đêm để coi tới tới lui lui, ghi từng câu từng lời kịch, dùng giấy than viết thành ba bảng. Càng không cần nhắc tới chuyện cùng nhau đọc thuộc lời thoại và cùng phối hợp diễn với nhau, kèm theo huấn luyện không ít trận, đối với mấy bạn nhỏ quả thực là đã trải qua một phen khổ công a!
Có lẽ bọn họ không diễn xuất tinh sảo như Triệu đại thúc cùng Tống Đan Đan Thôi Vĩnh Nguyên trong kịch bản, nhưng là do mấy bạn nhỏ biểu diễn, bộ dáng không ưỡn ẹo nhưng cũng tăng thêm không ít hài hước. Biểu diễn xong tiếng vỗ tay như sấm động, lúc vào nhà vệ sinh tẩy trang còn nghe được tiếng cười đùa náo nhiệt trong lớp, ba người họ rất kích động. Lấy được tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người, bỏ ra bao nhiêu cũng đều đáng giá.
Lại trở lại phòng học thì cô Tống cùng mấy giáo viên chủ nhiệm các khóa đã không còn ở đây, có thể là cảm thấy ở trước mặt bạn học cười đáp đau bụng sẽ mất mặt, nên mấy giáo viên trở về phòng làm việc cười lên đi.
“Dù sao các giáo viên cũng đi, vậy tớ ở tại lớp các cậu chơi đuợc không? Lớp của tớ có lão Điền ở đấy, không muốn trở về.”
“Tùy cậu.” Biểu diễn thành công, nên hiếm khi nói chuyện với Lý Minh Trạch vẻ mặt ôn hoà vui vẻ, thậm chí còn lấy thức ăn ngon mình đã mua chia cho hắn.
Sau khi ba người bọn họ biểu diễn tiểu phẩm xong, thì xem những tiết mục khác liền trở thành nhàm chán. Nhưng mà các bạn học cũng đang rất vui vẻ thừa dịp thời gian này nghỉ ngơi một chút, vừa xoa xao cái bụng còn đang đau do trận cười vừa rồi.
“Mỗi người đều thể hiện hết các bản lĩnh của mình, nếu không phải nhờ tiệc liên quan hôm nay, thật đúng là không biết bạn học lớp chúng ta có tài nghệ như vậy đấy. Tốt lắm, buổi biểu diễn hôm nay đến đây là chấm dứt, tiếp đến là lúc chơi trò chơi. Nhìn thấy bó hoa trong tay tớ không, chờ một chút Kiều Văn sẽ mở nhạc,tiếng nhạc bắt đầu, các bạn hãy chuyền bó hoa từng thứ tự chuyền xuống. Tiếng nhạc kết thúc, bó hoa nằm trong tay ai thì người đó liền đi lên trên đây, mọi người nghe rõ chưa? Nếu trúng người nào thì bạn đó sẽ bị các bạn học trừng phạt a….!”
Chiêu theo tiếng nhạc chuyền hoa này của Trưởng lớp liên làm các bạn học hào hứng cả lên, âm nhạc vừa vang lên, bó hoa trong tay giống như một quả bom được nổ ra làm cho bó hoa bị các bạn học ném tới ném lui. Đột nhiên dừng lại, lớp phó học tập Trương Văn Quyên liền đẩy cái mắt kính lên ngay ngắn.
Khi tiếng nhạc vang lên lần nữa, lần này Kiều Văn phụ trách khống chế âm nhạc rất gian trá, cơ hồ là vừa mới bắt đầu liền nhanh chóng dừng lại. Lúc này bó hoa đang bị ném đến trên người Mạnh Tĩnh Nghiên, cầm lên cũng không phải là, không cầm lên cũng không phải, tiếng ồn ào của bạn học liền im bật một lát liền nhanh chóng ồn ào lên trong đó người có tiếng là thích nhiều chuyện Nghê Thụy Tuyết đang bị đẩy tới ngay giữa. Mạnh Tĩnh Nghiên cười cười cùng Văn Quyên cùng nhau đứng vững, chờ một kẻ xui xẻo xuất hiện.
Tổng cộng chọn được mười bạn đồng học, trưởng lớp chỉ huy lôi chín ghế ngồi lưng quay lưng lại với nhau thành một vòng tròn. A, đây là đang muốn chơi trò giành cái ghế.
Cô liền chà sát tay, đời này cô phải dựa vào trò chơi này mà sống, chơi mấy chục năm, có thể nói là cao thủ giành ghế.
Vòng thứ nhất, Mạnh Tĩnh Nghiên rất thuận lợi cướp được một cái băng ngồi, một bạn học bị loại bỏ. Từ đó giờ Văn Quyên thuộc nhóm người chỉ biết học tập, là người liều mạng học tập. Học tập rất tốt, ở lớp học có thể giữ được vị trí thứ 3 trở lên, nhưng mà, những phương diện khác thì rất kém nha.......
Càng về sau kinh nghiệm phong phú lại càng được phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, mặc kệ là béo hay gầy, cũng không thể một lần cướp hơn cô. Đến vòng cuối cùng, chỉ còn lại cô và ủy viên thể dục của lớp Lục Nhược Đông. Lục Nhược Đông tay dài chân dài người cao lớn, không trách được tại sao có thể cầm cự được đến vòng cuối cùng, cũng là có mấy phần thực lực. Không mạnh không được
Đối mặt đối thủ có thực lực, Mạnh Tĩnh Nghiên không dám khinh địch, theo tiếng nhạc chạy, ánh mắt hết sức chăm chú nhìn chằm chằm ghế ngồi.
Kiều Văn lặp lại chiêu cũ, âm nhạc mở không tới ba giây liền nhanh chóng ấn nút stop. Mạnh Tĩnh Nghiên, Lục Nhược Đông phản ứng cùng lúc tranh giành ngồi ghế ngồi đó, vị trí của Lục Nhược Đông nằm ở hơi tốt nên đã đến trước Mạnh Tĩnh Nghiên ở bên kia một bước bàn tọa đã ngồi ở trên ghế.
Mà Mạnh Tĩnh Nghiên hơi chậm một bước cũng ngồi vào, chỉ là, vị trí cô ngồi vào là —— bắp đùi Lục Nhược Đông.
Trong cả lớp yên tĩnh mấy giây, ngay sau đó cả nhà liền cười ầm. Ở những năm này giữa nam sinh nữ sinh cùng tuổi với nhau cũng có chút bảo thủ, yêu sớm cũng chỉ dám lén lén lút lút dắt dắt tay mà thôi, kiểu ngồi giống như hai người Mạnh Tĩnh Nghiên có thể tính được là một tiết mục lớn rồi.
Một trò chơi mà cũng có thể gây ra bao nhiêu lời bàn tán, lời đồn thổi. Chính mình không khỏi oán trách mình, một trò chơi thôi mà, liều mạng như vậy làm gì, giờ gây chuyện cười rồi.
Bị Mạnh Tĩnh Nghiên ngồi lên khuôn mặt đen của Lục Nhược Đông liền ửng hồng, hắn có thể nghe thấy rất rõ mùi thơm mềm mại của tóc nữ sinh, xuyên thấu qua tóc đen bóng còn có thể thấy cổ trắng nõn của cô. Bởi vì lúng túng cùng xấu hổ, cái cổ của cô cũng hơi phiếm hồng.
Khán giả không hẹn mà cùng nhau cười vang, Lục Nhược Đông cùng Mạnh Tĩnh Nghiên vì giành chiếc ghế mà trở thành đề tài mọi người náo loạn cùng chăm chọc giờ mắc cỡ chỉ muốn tìm một cái lổ để chui vào. Hai người lần nữa ăn ý đồng thời đứng lên, nhưng Mạnh Tĩnh Nghiên không cẩn thận dẫm lên chân của Lục Nhược Đông, giật mình nên cổ chân bị nghiêng một cái người bị ngã qua một bên, phản ứng đầu tiên của Lục Nhược Đông chính là đưa tay ra kéo cô. Nhưng kéo này —— đang làm dùng toàn bộ sức lực nên trở thành phản tác dụng, Mạnh Tĩnh Nghiên liền ngã vào trong ngực Lục Nhược Đông và bị hắn ôm trong lòng.
“Oh oh oh oh oh oh ~” mặc dù bộ dạng của Lục Nhược Đông giống như bị phỏng buông ra Mạnh Tĩnh Nghiên, nhưng không tránh được chuyện các bạn học cười lớn lên.
Tiệc liên hoan được tổ chức theo kiểu ghép chung với nhau, nói cách khác trong lớp lúc này không chỉ có học sinh của lớp Mạnh Tĩnh Nghiên, mà còn có các bạn học cùng khối của các lớp khác như Lý Minh Trạch. Đoán chừng bắt đầu từ ngày mai, xì căng đan của Mạnh Tĩnh Nghiên cùng bạn học Lục Nhược Đông sẽ được truyền khắp cả khối lớp. Gào khóc a, thật mất mặt a!
Đang lúc Mạnh Tĩnh Nghiên đứng ngốc ở đó không biết phải làm sao, chợt bị người dùng một lực rất mạnh kéo tay sang chỗ khác, chuyển mắt liền nhìn thấy Lý Minh Trạch tung quyền đánh lên trên mặt Lục Nhược Đông, cả lớp liền xôn xao.
“Lý Minh trạch, cậu điên rồi!”
Bị người vô duyên vô cớ đánh một quyền, Lục Nhược Đông tự nhiên không chịu, tuổi này chính là huyết khí nóng nảy, cũng giơ quả đấm lên ngay khuôn mặt phía trước. Mấy nam sinh vội vàng từ phía sau bàn phóng qua ghế can ngăn, lôi hai người đang trả lại cho ngươi một quyền ta cấp ngươi một cước không ai phục ai. Các nữ sinh thét chói tai một trận, bị biến cố đột nhiên xuất hiện dọa sợ. 13756974
Lòng người có thân thiết, Lục Nhược Đông dù không tốt, đều là một lớp, một mình ngươi lớp khác tới lớp chúng ta dánh như vậy là muốn cái gì? Sau khi kéo hai người ra liền đuổi Lý Minh Trạch ra khỏi phòng học, Mạnh Tĩnh Nghiên thấy thế vội vàng đi ra ngoài theo.
Các nam sinh đẩy Lý Minh Trạch ra khỏi cửa lớp bọn họ liền đi, Lý Minh trạch không phục, trong miệng hùng hùng hổ hổ còn muốn quay vào đánh tiếp. Mạnh Tĩnh Nghiên nhanh chóng nắm chặt tay hắn lại, “Đi đâu vậy? Cậu còn ngại chuyện hôm nay không đủ lớn, muốn náo đến khi giáo viên cùng hiệu trưởng tới đây mới bỏ qua à?”
Lý Minh trạch cứng rắn vùng ra, Mạnh Tĩnh Nghiên nắm chặt tay hắn không cho hắn thoát ra tốn không ít sức lực, sau đó miệng cô liền hừ một tiếng.
“Tớ nói, cậu làm sao vậy, lúc diễn tiểu phẩm còn hảo hảo, đột nhiên liền xông đi lên đánh người. Bệnh tâm thần rồi hả?”
“Đúng vậy a, là tớ mắc bệnh, cậu có thuốc?”
Bị nghẹn một câu nói cũng không nói được, may mắn mắt nhìn thấy các bạn học đang đứng ở cạnh cửa hoặc đứng ở hành lang hữu ý vô ý nhìn lén hai người bọn họ coi kịch vui này. Mạnh Tĩnh Nghiên không có hứng thú bị người khác coi là khỉ trong vườn bách thú, còn chưa thu được lệ phí.
Kéo Lý Minh Trạch vào phòng học, khuôn mặt các bạn học sững sờ nhìn cô đi lấy áo khoác của hai người rồi kéo Lý Minh Trạch đi ra ngoài. Sau đó ong ong tiếng thảo luận vang lên, không có chỗ nào mà không phải đang suy đoán Lục Nhược Đông, Mạnh Tĩnh Nghiên, Lý Minh trạch ba người là quan hệ như thế nào.