‘Thay vì nói muốn bàn bạc, chi bằng nói dì có chuyện cầu xin cháu’.
‘Cầu xin gì chứ? Chúng ta là người một nhà rồi. Chỉ cần là chuyện có thể làm được, cháu nhất định sẽ làm giúp dì’. Tâm trạng buông lỏng của Mạch Đinh hoàn toàn thoải mái. Cậu thật sự nguyện ý chuyện gì cũng làm. Bởi vì dì cũng như là mẹ của cậu. Dù ý nghĩ này có chút tự nhận, nhưng Mạch Đinh vẫn mong muốn xem Ngô Hinh như mẹ từ lâu rồi.
Ngô Hinh nắm bàn tay Mạch Đinh vỗ vỗ. Chỉ cần loại hành động gần gũi đơn giản như vậy thôi cũng khiến lồng ngực Mạch Đinh nhẩy cẩng lên. Cậu nhớ trước đây, Ngô Hinh cương quyết phản đối cậu. Bà đã làm rất nhiều việc để cậu phải rời xa An Tử Yến. Mạch Đinh cảm thấy vô cùng áy náy với bà. Con trai bà, An Tử Yến, vốn có thể như tất cả mọi người sống một cuộc sống hoàn mỹ. Đó chính là thành toàn giấc mơ cho đấng sinh thành. Nhưng giấc mơ đó đã bị cậu phá hỏng. Mạch Đinh cúi đầu nhìn đôi tay Ngô Hinh, không cách nào thoả mãn hơn được nữa.
‘Tiểu Đinh, cho Tử Yến một đứa con đi’.
Một câu nói cần bao nhiêu thời gian để tiếp nhận đây? Mạch Đinh giật mình. Cho An Tử Yến một đứa con. Phải làm sao? Đây là chuyện mãi mãi không thể thực hiện được. Ngay đến nghĩ, cậu cũng chẳng dám nghĩ nữa là.
Là đôi tay ai đang cử động? Run rẩy rồi dần dần cứng đờ? Là ai? Là ai không muốn níu giữ nữa? Là ai? Càng đợi càng thấy rõ, không phải là An Tử Yến. Cũng không phải là dì. Không phải ai cả. Mà đó chính là cậu. Tại sao chính mình lại muốn bản thân đau đớn vậy?
Trong căn phòng ấm áp lạ thường, đôi bàn tay phủ lên tay cậu cũng ấm áp đến lạ. Nhưng cái ấm áp này không hề có tác dụng với Mạch Đinh. Ánh mắt cậu tràn đầy sự khốn cùng: ‘Nhưng cháu là đàn ông’. Câu nói của cậu nghe rất ngốc. Ngô Hinh lắc đầu: ‘Dì không phải muốn cháu sinh con’.
‘Vậy… con nuôi sao?’. Ngô Hinh vẫn lắc đầu. Chỉ còn lại một đáp án. Cổ họng Mạch Đinh khô khốc. Sự đau đớn tràn lên khuôn miệng, cậu cố gắng: ‘Là muốn An Tử Yến có con với người phụ nữ khác sao?’
‘Đúng’.
‘Nhưng An Tử Yến là chồng cháu’. Mạch Đinh ôm đầu gối. Ngô Hinh thể hiện biểu cảm dịu dàng, như người mẹ nhìn con trai mình: ‘Dì không phải nói nó lên giường với những đứa con gái khác. Cháu đã nghe về thụ tinh nhân tạo chưa?’ Dì đã sắp xếp xong cả rồi. Cháu không cần lo lắng. Sẽ không ảnh hưởng gì đến tình cảm của hai đứa đâu’. Mạch Đinh nhìn mũi giày rồi chầm chậm chuyển ánh nhìn về phía Ngô Hinh. Cậu không biết phải biểu hiện như thế nào để tiếp nhận lời nói của bà. Trong đầu cậu hiện tại rối vô cùng. Cậu ngốc nghếch hỏi một câu: ‘Dì muốn An Tử Yến có con với ai?’
‘Chuyện này cháu không cần lo. Trong lòng dì đã định rồi. Sẽ không tìm kiếm lung tung. Cô ấy cũng là người cháu biết’. Lời nói của Ngô Hinh như thể Mạch Đinh đã đồng ý rồi. Cậu không phải lo lắng chuyện đó. Không phải chuyện là như thế nào, là người phụ nữ nào. Chẳng qua là… chỉ là…
‘Cháu biết?’. Mạch Đinh đã sớm như người mất hồn. Cậu chỉ ngây ngốc mà đối thoại với Ngô Hinh.
‘Tiểu Tư’. Chỉ hai chữ ngắn ngủi, Mạch Đinh có chết cũng không nghĩ đến. Chợt cậu nhớ đến câu nói đùa giỡn của Bạch Tiểu Tư về chuyện mang thai con của An Tử Yến. Lời nói của Tiểu Tư, cậu có thể nghe được. Câu nói đó cùng lắm chỉ là một lời nói đùa bình thường. Nào có ai ngờ đến một lúc, nó lại biến thành sự thật. Trước mắt cậu hiện lên hình ảnh bụng Bạch Tiểu Tư lớn lên, An Tử Yến vuốt ve bụng cô. Hai người họ cùng nhau chào đón sinh linh nhỏ bé ra đời. Mạch Đinh chỉ có thể đứng thật xa mà nhìn theo. Hình ảnh đó hài hoà đến mức tàn nhẫn. Nếu không có sự xuất hiện của cậu, có lẽ đó chính là cuộc sống hiện tại của An Tử Yến. Hắn sẽ không phải gặp nhiều chuyện như vậy. Sẽ không bị người khác cười nhạo, sẽ không bị An Tấn đánh bị thương, sẽ không phải quỳ trước mặt mẹ Mạch Đinh, sẽ không lãng phí tinh lực mà bảo vệ cậu… Cậu muốn dùng chính tay mình xé tan hình ảnh trước mắt đó. Muốn có con thì phải tìm An Tử Yến. Tại sao phải nói cho cậu biết? Cậu không muốn nghe. Cũng không muốn trả lời.
‘Cháu không cần nhường gì cả. Tử Yến vẫn là chồng cháu. Chẳng qua là có thêm đứa con thôi. Nếu cháu và Tử Yến bận rộn quá, chúng ta sẽ giúp. Như vậy sẽ giống gia đình hơn. Nếu cháu còn điểm nào thấy uỷ khuất, chúng ta có thể thương lượng’.
Lời đề nghị của Ngô Hinh nghe có vẻ hoàn mỹ. Chẳng ai mất đi thứ gì cả. Ngược lại còn có được nhiều nhứ. An Tử Yến vẫn là An Tử Yến của cậu. Tiểu Tư cũng không cần dây dưa với bố cô. Nhà họ An sẽ có người thừa tự. Sau này cậu sẽ không cần mang cảm giác áy náy với Ngô Hinh nữa. Và điều quan trọng nhất, đó là An Tử Yến sẽ được làm bố. Tất cả đều quá mức hoàn hảo. Dường như không có điểm nào xấu cả. Dường như không có cách nào từ chối được. Nhưng tại sao… tại sao dù cho những lý do hoàn hảo như vậy đặt trước mắt rồi, Mạch Đinh vẫn không thể chấp nhận nổi?
‘Tiểu Tư và An Tử Yến có biết không?’
‘Dì muốn nói cho cháu biết trước. Dì biết nhất thời cháu không thể chấp nhận được. Nhưng dì thật sự hy vọng cháu có thể đồng ý. Dù sao cũng như cháu nói, chúng ta là người một nhà mà’.
Mạch Đinh căn bản không thể tức giận. Ngô Hình chỉ là một người mẹ bình thường. Chí ít bà không hề giấu diếm sự mong đợi của mình. Nhưng Mạch Đinh vẫn không thể nói nên lời: ‘Nếu Tiểu Tư và An Tử Yến không đồng ý, vậy nói với cháu cũng có tác dụng gì đâu’.
‘Vậy nên dì muốn cháu khuyên nhủ Tử Yến. Nếu là lời của cháu, Tử Yến sẽ đồng ý. Nó yêu cháu mà’. Câu nói cuối cùng khiến lòng Mạch Đinh thắt lại. Cậu lắc đầu, âm thanh ứ nghẹn: ‘Cháu không thể. Cháu không làm được’. Ngô Hinh nắm chặt tay Mạch Đinh: ‘Tại sao? Hai đứa nó cũng đâu phải quan hệ với nhau. Tại sao cháu không thể. Tại không cháu không làm được?’. Những câu hỏi cứ thế đánh về phía Mạch Đinh. Gặm nhắm cậu. Cậu không thể tránh được. Chỉ có thể lắc đầu.
‘Dì đã chấp nhận cháu, cho phép cháu ở bên cạnh con trai dì. Cháu có biết người ngoài nhìn vào thứ tình cảm của hai đứa như thế nào không? Cháu không biết phải không? Dì để con trai dì chịu áp lực xã hội. Nó là con trai của dì. Là lòng dạ của dì. Cháu căn bản không thể hiện được tấm lòng của người mẹ. Dì nó vì, vì hai đứa, cái gì cũng có thể nhịn. Chỉ có một yêu cầu này thôi mà cháu cũng không làm được. Thật sự không làm được sao? Mạch Đinh, cháu không thể ích kỉ như vậy được’.
Nội tâm Mạch Đinh run lên. Nỗi xấu hổ của cậu dâng lên. Ngô Hinh nói đúng. Những lý do vừa rồi không thể thuyển phục được cậu, chính là bởi sự ích kỷ. Nếu có thể, cậu thật sự rất muốn sinh cho An Tử Yến một đứa con mà không phải nhờ ai khác. Cậu thật sự rất yêu An Tử Yến. Cũng thật sự muốn chiếm hết hắn làm của riêng. Đây không phải là suy nghĩ mà một người trưởng thành nên có. Người trưởng thành, thông minh như cậu phải cân nhắc đến đại cục. Nến biết lựa chọn mới là đúng. Cậu đã trưởng thành rồi, đúng không? Đúng không!
– Hết chương 139 –