Bây giờ là chín giờ sáng, cậu vẫn chưa thể lên tiếng được. Cuối tuần thì phải mười giờ mới là thời điểm thích hợp để nói chuyện với An Tử Yến. Nếu không hắn nhất quyết sẽ không chịu rời giường. Mạch Đinh dọn dẹp xong. Đột nhiên cậu khựng lại. Có một chuyện tại sao cậu không nghĩ đến? Muốn làm gì An Tử Yến không phải có rất nhiều cơ hội sao? Nhân lúc hắn còn ngủ, cậu muốn làm cái gì mà không được? Hắn cũng có biết đâu. Thật thất trách, sao giờ mới nghĩ đến? Mạch Đinh khoanh tay, sờ cằm. Phải dùng cách gì chọc hắn đây? Tự nhiên mà chọc hắn thì cũng không tốt lắm. Không đúng. Ngàn vạn lần không được có suy nghĩ nhân từ đó. Tại sao phải nghĩ cho tâm trạng của hắn? Lúc hắn bày trò cũng có nghĩ đến tâm trạng của cậu đâu! Chi bằng giấu dép của hắn đi. Để lúc tỉnh dậy hắn không có dép để mang. Hoặc là lén cắt rách áo ngủ của hắn. Kiểu gì lúc tỉnh hắn cũng giật mình. Mạch Đinh suy tính một hồi. Cậu vì kế hoạch sắp tiến hành mà hạnh phúc không thôi.
Ai dô, chỉ vì mấy thứ kia mà hạnh phúc. Đúng là… quá nhàm chán đi.
Nói là làm, Mạch Đinh vứt luôn mớ quần áo còn chưa xếp. Bước từng bước tiếp cận mép giường. Quơ tay trước mặt An Tử Yến. Xác định hắn vẫn còn ngủ, cậu lén đá dép của hắn vào nơi sâu nhất dưới gầm giường. Toàn bộ quá trình, cậu xém chút không kiềm được mà cười lên thành tiếng. Cậu lại đi tìm một cái kéo rồi nhẹ nhàng vén chăn lên giống như bác sĩ sắp vào ca phẩu thuật. Đang chuẩn bị xuống tay thì An Tử Yến mở mắt. Hắn không nói gì cả, chỉ nằm im nhìn Mạch Đinh. Mới sáng tỉnh dậy, nhìn thấy người thương cầm kéo trên tay chỉa thẳng vào mình. Người bình thường chắc chắn sẽ bị doạ. Đáng tiếc, An Tử Yến không phải là người bình thường. Vẻ mặt của hắn không có chút chuyển biến nào.
“Anh… anh dậy rồi hả? Chào buổi sáng a”. Lại còn cầm kéo quơ đi quơ lại cười cười nói nói. Kiểu này khác gì cảnh mưu sát chồng: “Em thấy trên áo anh có sợi chỉ. Đang tính cắt đi. Khiến anh tỉnh giấc sao?”. Cậu vội vàng giấu cái kéo sau lưng. Hành động càng thêm khả nghi.
“Vô dụng thôi”. An Tử Yến nói cụt ngủn khiến Mạch Đinh mơ hồ. Hỏi ngược lại: “Là có ý gì?”
“Người hưởng bảo hiểm của anh không phải là em”.
“Đừng có so sánh em với mấy loại người đó đi. Em chỉ muốn cắt áo anh chứ mấy. Sau đó, sau đó…”. Dưới tình thế cấp bách, Mạch Đinh buộc miệng khai hết kế hoạch tà ác của mình.
“Sau đó thế nào? Anh dùng lương của em mua cái mới hả?”. An Tử Yến đứng lên, không quan tâm đến việc đôi dép biến mất. Hướng thẳng phòng tắm mà tiến.
“Sao lại là tiền lương của em? Lương của em là thu nhập của gia đình đó. Nếu không anh nghĩ bình thường anh có ăn, có uống là từ đâu?”. Cậu cũng thật biết tính toán. Lương của cậu cùng lắm là mua chút đồ ăn, gia dụng trong nhà. Còn toàn bộ những chi phí khác. Gồm tiền thuê nhà và những việc cần số tiền lớn, chính là chỉ dùng tiền của An Tử Yến. Mạch Đinh tự biết đuối lý nên bổ sung thêm: “Em lo lắng anh tiêu xài phung phí nên mới có lòng tốt giúp anh quản lý đó mà. Tiền của anh là phải dùng vào mấy chuyện lớn lao a”.
“Em thật có tấm lòng Bồ Tát”.
“Có gì anh cứ nói thẳng. Đừng lúc nào cũng châm chọc em kiểu đó. Cuộc sống đã bất công rồi. Tại sao chúng ta tốt nghiệp cùng lúc. Anh vào công ty cũng không sớm hơn em là mấy. Sao tiền lương với tiền thưởng lại có khoảng cách lớn dữ vậy?”. Mạch Đinh không thể nào quên được cái cảm giác thoả mãn khi nhận tháng lương đầu tiên. Cậu đã cố gắng phấn đấu, nổ lực rất nhiều để có được nó. So với chỗ công ty thực tập nhỏ bé lúc trước thì nhiều hơn hẳn. Nhưng cái cảm giác đó liền sụp đổ sau khi cậu nhìn sang tiền lương của An Tử Yến.
An Tử Yến dùng ngón cái lau đi vết kem đánh răng còn lưu lại bên mép: “Mạch Đinh, có biết tại sao anh giúp em tìm việc không?”. Chờ đợi nghe lời ngon ngọt? Là mấy lời tâm tình sao? Mạch Đinh làm bộ trấn định: “Tại sao?”
“Đương nhiên là để em thấy được sự thấp kém hơn anh ở mọi mặt rồi”
Sao mãi mà cậu không biết rút ra bài học! Còn tưởng hắn sẽ nói mấy lời dễ nghe!
“Chúng ta chứ chờ đó mà xem”
An Tử Yến vỗ vỗ đầu Mạch Đinh: “Chấp nhận thực tế đi”.
“Em tuyệt đối không chấp nhận! Tuyệt đối không! Kỳ tích sẽ xuất hiện!”. Mạch Đinh nói xong liền hối hận. Tại sao cậu không chịu suy nghĩ trước khi nói. Hai chữ kỳ tích này, lúc ông nội bị bệnh Mạch Đinh đã từng tin chắc vào nó trước mặt An Tử Yến. Nhưng… ông nội không còn ở đây nữa… Cậu không nên nhắc đến hai chữ đó nữa. Mạch Đinh nhìn An Tử Yến. Bàn tay hắn dịu dàng đùa giỡn vài sợt tóc của cậu: “Ừ, anh sẽ đợi”.
Khi Mạch Đinh mong đợi mấy lời cảm động thì chẳng thấy đâu. Đến lúc cậu không chút phòng bị thì lại bị hắn phục kích. Hắn biết cậu không trốn tránh được mà.
“Cuối tuần này chúng ta ra ngoài làm gì đó đi”. Câu nói đó không phải của Mạch Đinh. Mà là của An Tử Yến. Mạch Đinh tiếp tục với công việc dọn dẹp tủ quần áo còn cho rằng mình nghe nhầm: “Anh mới nói gì?”
“Anh nói cuối tuần chúng ta ra ngoài làm gì đó đi”. Đã xác nhận. Biểu cảm khiếp sợ xuất hiện trên mặt Mạch Đinh: “Rốt cuộc anh đã nghĩ thông suốt rồi? Không phải trêu em đó chứ? Bình thường em bảo cuối tuần nên ra ngoài, đến cả mi mắt anh còn không động cơ mà”.
“Hôm nay đúng lúc anh có hứng. Tối không cần nấu cơm”.
“Sao giờ không đi mà để tối?”
“Không phải em thích làm vào buổi tối hơn à? Vậy đừng có nói anh không biết quan tâm đến em”.
“Em nói thích làm vào buổi tối bao giờ? Buổi sáng ra ngoài chơi tốt biết bao. Chẳng qua là hơi nóng thôi”. Mạch Đinh vẫn tiếp tục xếp quần áo. Mà hình như trong lời nói của An Tử Yến có gì đó không đúng. Làm vào buổi tối là có ý gì? Không thể nào. Không phải hắn muốn ở bên ngoài… Không thể nào. Cho dù hạ lưu đến đâu thì cũng không thể…
“Anh nói làm vào buổi tối, ý là chúng ta sẽ ra ngoài vào buổi tối để làm mấy chuyện trong sáng đúng không?”.
“Anh nói làm vào buổi tối, ý là chúng ta sẽ ra ngoài vào buổi tối để làm tình”.
“Cầm thú! Em không đồng ý!”
“Em đừng quên thoả thuận của chúng ta lần trước. Em nói anh muốn thế nào cũng được còn gì”.
– Hết chương 97 –