Mạch Đinh ngồi trên đùi An Tử Yến hung hăng: [Nhớ! Thật mất mặt. Không cần cậu nhắc]
Tin nhắn vừa được gởi, điện thoại của cậu liền bị giật đi. An Tử Yến nhìn nhìn: “Em hẳn rõ, anh không cho phép em làm mấy hành động vượt quá phạm vi chứ”. Vẻ mặt An Tử Yến nửa nghiêm túc, nữa đùa giỡn. Mạch Đinh cả kinh, giật lại điện thoại: “Cái gì mà hành động vượt quá phạm vi? Chỉ là nói chuyện với bạn cũ thôi mà”. Chuông báo tin nhắn lại vang lên. Mạch Đinh đang tính giải thích thì chậm hơn An Tử Yến một bước: “Em cười vui nhỉ?”
Mạch Đinh sờ sờ mặt mình: “Nói bừa, có đâu”. Có lẽ đến Mạch Đinh cũng không nhận ra nụ cười trên mặt. Nhưng An Tử Yến lại nhìn thấy rất rõ ràng.
“Vậy sao?”
“Đương nhiên rồi. Bộ em không biết chắc?”. An Tử Yến không nói gì nữa. Mạch Đinh nghĩ sự việc được giải quyết rồi. Cậu tiếp tục nhắn tin với Quan Chu. Đối với cậu mà nói, Quan Chu chỉ là một người bạn cũ lâu năm không gặp mà thôi. Sau này, hai người liên lạc thường xuyên hơn. Vì vậy nên tuy qua một thời gian không gặp, hai người vẫn rất dễ dàng thân thiết với nhau. Cho đến một ngày, Mạch Đinh bị gọi vào văn phòng.
“Có chuyện gì vậy?”
“Dự án đó không cần em phụ trách nữa. Anh sẽ chuyển cho Quách Bình”. An Tử Yến vừa kí giấy tờ vừa bình thản nói. Mạch Đinh đông cứng tại chỗ, một hồi lâu sau mới lên tiếng: “Anh nói gì đấy?”
“Anh nghĩ em nghe”.
Mạch Đinh nhịn không được rống lên: “Đùa gì thế? Em đã tốn bao nhiêu thời gian cùng tâm huyết, câu đầu tiên anh đã nói em buông tay. Rốt cuộc em không làm tốt ở đâu!”. An Tử Yến dừng bút, nâng mi mắt: “Anh cảm thấy em làm việc quá tốt”.
“Vậy sao anh…”. Mạch Đinh giật mình lùi về sau một bước, kiềm không được cơn tức giận: “Vì Quan Chu? Chỉ vì cái lý do ấy trĩ đó?”. Biểu cảm nóng rực của An Tử Yến trong không khí khiến người khác cảm thấy buốt giá: “Lý do ấu trĩ?”. Hắn đột nhiên ném cây bút vào tường. Mạch Đinh nhìn chằm chằm vào từng mãnh vỡ của nó dưới sàn.
“Có phải đợi em thích thằng khác rồi mới không phải là lý do ấu trĩ?”
“Thích cái gì? Sao có thể?”
“Hai người sau này đừng gặp nhau nữa”.
“Dựa vào cái gì chứ? Quan Chu không giống Lữ Vĩ. Cậu ấy không phải người xấu. Anh đã nói không cản em kết bạn mà”.
“Cậu ta không phải”.
“Không phải chỗ nào? Bây giờ anh không chỉ can thiệp vào cuộc sống của em mà còn can thiệp vào việc kết bạn của em à? Quên đi. Em sẽ không giao dự án cho người khác. Vất vả lắm mới có thể phụ trách được một vụ. Sao anh có thể…”. Mạch Đinh không thể ở lại nơi lạnh lẽo này thêm được nữa. Cậu cứng rắn: “Quản lý An, nếu không còn việc gì nữa thì tôi ra ngoài”.
“Anh cho em đi?”.
Mạch Đinh im lặng, xoay lưng về phía An Tử Yến. Cậu nghe được An Tử Yến tức giận gọi tên cậu. Nhưng cậu không thể dừng lại. Chỉ cần dừng lại, cậu sẽ mất đi lực kiềm chế. Vừa đúng lúc nghỉ trưa, Mạch Đinh một mình chạy ra ngoài. Cậu rất muốn tìm người nói chuyện. Nếu như lúc trước, Mạch Đinh hẳn sẽ nghĩ đến Bạch Tiểu Tư. Nhưng giờ đây trong đầu óc của Mạch Đinh đã có một người khác thay thế Bạch Tiểu Tư rồi.
Âm nhạc trong quán cà phê nhẹ nhàng. Bốn phía không hề có khách liền tạo không khí rất yên tĩnh. Mạch Đinh nâng tách cà phên ngồi trong góc. Nơi này khá gần công ty của Bạch Tiểu Tư. Có lẽ gọi cho cô mới đúng. Cậu cầm di động lên, nhìn ra ngoài cửa sổ. Rồi lại đặt xuống. Không cần gọi cho ai nữa. Quan Chu đẩy cửa kính bước vào. Mạch Đinh vẫy tay. Nhìn thấy cậu, Quan Chu ngồi đối diện lo lắng: “Sao lại tìm tôi giờ này? Có chuyện gì à?”
“Không ảnh hưởng đến công việc của cậu chứ?”
“Công việc của tôi không quan trọng. Sắc mặt của cậu tệ quá. Nhất định là có chuyện rồi”. Quan Chu gọi nước. Hai tay Mạch Đinh ôm tách cà phê: “Có thể tôi sẽ không phụ trách dự án này nữa”.
“Nói gì vậy? Không phải cậu làm rất tốt sao?”
“Đại khái là có người không quan tâm tôi có làm tốt hay không. Thân phận nhỏ bé, chỉ có thể nghe lệnh của sếp thôi”.
“Nhỏ bé là sao? Tôi cũng rất nhỏ bé a. Chỉ cần cố gắng làm việc thì đâu kém ai. Là quyết định của quản lý An à? Hay tôi tìm quản lý An nói chuyện một chút”. Mạch Đinh cười cười: “Không cần. Tôi không sao. Nói chuyện với cậu, tôi cảm thấy nhẹ lòng hơn rồi. Tôi nhớ trước đây chúng ta cũng thường như vậy. Ở đây với cậu, cảm giác thoải mái hẳn. Chắc do chúng ta cùng chung thế giới đấy”.
“A~ Có ai không chung thế giới với cậu hả? Tôi nhớ trước đây cậu say rượu có nói cái gì mà thích tôi gì đó”. Quan Chu trêu đùa.
Mạch Đinh sượng mặt: “Nếu tôi không lên đại học mà cùng cậu dấng thân vào xã hội, liệu có thể giống như trước đây không nhỉ? Tôi sợ cuộc sống bây giờ. Cảm thấy luôn không đuổi kịp, luôn vì chút chuyện mà tranh cãi. Sau khi gặp lại cậu, tôi cảm thấy dù có ở chung với người bình thường đi chăng nữa thì cũng rất vui vẻ”.
Có lẽ Quan Chu không hiểu lời nói của Mạch Đinh, cũng không muốn cậu mất hứng, anh đổi chủ đề: “Mai là sinh nhật của cậu nhỉ?”
“Không ngờ cậu còn nhớ rõ như vậy”.
“Chuẩn bị gì rồi? Ở bên người yêu hả?”
Mạch Đinh do dự vài giây, chậm rãi nói: “Tôi… tôi không có người yêu”.
“Hả? Không phải chứ? Nhìn cậu đáng thương như vậy, chắc tôi phải ở cạnh cậu quá”. Lần này, Mạch Đinh cúi đầu không nói gì.
“Mạch Đinh?”
Chẳng biết Bạch Tiểu Tư đứng sau lưng hai người từ lúc nào. Hiếm thấy vẻ mặt không kèm theo nụ cười trêu đùa của cô. Bạch Tiểu Tư cũng không gọi cậu là Mạch Mạch. Cô chỉ nhìn vào Mạch Đinh không chớp mắt. Cậu kinh ngạc ngẩng đầu lên. Quan Chu cũng nhìn về phía Bạch Tiểu Tư: “Cô là?”
– Chương 161 –