“Ừ”.
Mạch Đinh cầm bức thư ngồi xuống cạnh An Tử Yến. Cậu đưa lưng về phía hắn. Thỉnh thoảng cánh tay chơi đàn của An Tử Yến sẽ chạm vào lưng cậu. Trước mắt Mạch Đinh bắt đầu mơ hồ. Sau lưng cậu truyền đến giọng nói của An Tử Yến: “Đừng khóc nữa”.
“Em không có”.
Sáng sớm hôm sau, trong ngôi nhà không vang lên tiếng đàn piano nữa. Lúc Mạch Đinh thức dậy, An Tử Yến đã đứng bên cửa sổ từ lúc nào. Cậu luôn quở trách An Tử Yến không chịu dậy sớm. Bây giờ, cậu chỉ muốn hắn ngủ thêm chút nữa thôi. Thế giới trong mơ có phải sẽ đẹp hơn bên ngoài không?
“Hôm nay anh muốn đi gặp ông nội”. Nghe được lời nói của An Tử Yến, Mạch Đinh nhảy xuống giường. Nắm lấy ống tay áo của hắn, hai mắt mở to: “Không được!”. An Tử Yến sửng sốt. Sau đó có chút bất đắc dĩ nhìn Mạch Đinh: “Phải đến xem mộ ông nội chứ. Không phải sang thế giới bên kia đâu. Nhanh thay quần áo đi”. Lúc này Mạch Đinh mới buông lỏng tay. Sự ngốc nghếch vừa rồi của cậu thật là tai hại.
Đây là lần đầu tiên An Tử Yến đến nơi này sau khi ông nội qua đời. Hắn để một bên tay trong túi quần, bên còn lại buông xuôi ở ngoài. Cúi đầu nhìn phần mộ ông nội. Trước bia mộ được để đầy hoa tươi. Cả chục phút sau, hắn quay người: “Đi thôi”.
Mạch Đinh đi theo phía sau, thận trọng hỏi: “Anh không nói gì với ông nội sao?”. An Tử Yến dừng lại: “Em muốn anh nhìn cái tấm bia đó nói gì?”. Dứt lời, hắn lại tiếp tục đi về phía trước. Những lời An Tử Yến nói là có ý gì? Mạch Đinh không hiểu. Rốt cuộc An Tử Yến đang suy nghĩ điều gì. Mạch Đinh cũng không hề biết. Có quá nhiều chuyện cậu không biết. Cứ cho là mở đầu hắn ra, cậu cũng sẽ chẳng biết điều gì.
Ngồi lên xe, An Tử Yến nổ máy, nhìn đường chuyển động tay lái. Nhàn nhạt lên tiếng: “Thật may em vẫn ở đây”.
“Nhưng em chẳng thể làm gì cho anh cả. Em thật vô dụng”.
“Với anh, như vậy là đủ rồi”.
Nếu là trước đây, có lẽ Mạch Đinh đã bắt đầu đỏ mặt, tim đập nhanh rồi. Nhưng bây giờ sự dịu dàng của An Tử Yến lại khiến cho cậu đau lòng. Cậu nhìn ra ngoài, phát hiện không phải là đường về nhà: “Chúng ta đi đâu?”
“Năm mới phải đến thăm bố mẹ em chứ”. Sự dịu dàng này Mạch Đinh không thể chấp nhận nổi. Cậu lắc đầu: “Không sao. Bố mẹ em sẽ hiểu mà. Không đi cũng được”. An Tử Yến không lên tiếng. Hắn vẫn lái xe đến nhà bố mẹ Mạch Đinh. Mẹ Mạch Đinh mở cửa nhìn thấy hai người họ thì giả vờ cười cười: “Hai đứa đến rồi. Mau vào đi”.
Cả nhà không hề nhắc đến chuyện của ông nội. Cũng không làm ra vẻ thương hại. Chẳng qua họ chỉ làm giống như thường ngày. Ai nấy đề không muốn chạm vào vết thương kia. Bố Mạch Đinh hút thuốc, nói chuyện cùng An Tử Yến. Mẹ Mạch Đinh kéo Mạch Đinh vào bếp giúp một tay. Bà rửa rau: “Hai đứa không sao chứ?”.
“Con không biết”.
“Rồi sẽ qua. Hai đứa còn trẻ. Bố mẹ cũng đã trải qua việc nhìn thấy các trưởng bối qua đời nhiều lần. Chỉ cần một thời gian rồi sẽ khá hơn thôi”.
“Vâng”.
Cả nhà ăn một bữa cơm gia đình. Trên ti vi phát lại những chương trình về năm mới. Mẹ Mạch Đinh nói: “Tối nay hai đứa ở đây đi. Mạch Đinh, con lên dọn phòng phía trên đi”. Mạch Đinh gật đầu. Lên phòng của cậu trên tầng hai. Cậu mở rèm cửa sổ ra. Cất những thứ không cần thiết vào tủ. Không biết An Tử Yến đã vào phòng từ khi nào. Hắn ngồi trên giường nhìn Mạch Đinh tất bật chạy tới chạy lui. Mạch Đinh nhón chân lên kéo tấm chăn trên cao.
“Em muốn dọn giường”. Mạch Đinh dứt lời. An Tử Yến liền đứng dậy, đi đến chỗ cửa sổ. Đẩy ra. Mạch Đinh yên lặng dọn dẹp. Lúc trước cậu luôn tìm thấy không ít chuyện phàn nàn. Nhưng sao bây giờ cậu không tìm thấy một điểm nào cả. Tại sao cậu không có chút tâm trạng gì thế này?
“Cái thang đâu?”. An Tử Yến đột nhiên lên tiếng. Mạch Đinh tốn mất vài giây mới hiểu ý tứ của hắn: “Đương nhiên. Chuyện đã từ lúc nào rồi. Nếu có người lạ giống anh trèo vào thì sao?”
“Anh có làm loại chuyện đó à?”.
“Anh có”.
Thì ra thời gian đã trôi qua lâu như vậy. Lúc cậu bị cảm, An Tử Yến đã mượn cái thang, lặng lẽ không nói tiếng nào mà xuất hiện. Lúc đó hắn cũng đã mang đến cho Mạch Đinh giấc mơ ngọt ngào nhất. Nhìn thấy An Tử Yến từ ngoài nhảy vào, sự kinh ngạc, ngọt ngào, hạnh phúc ấy như còn ngay trước mắt. Khi đó hắn đã chữa hết bệnh cũng như sự cô đơn của cậu. Nhưng bây giờ, cậu lại chẳng thể làm gì với nỗi đau của hắn. Coi như An Tử Yến đã nói quá đủ rồi. Nhưng với Mạch Đinh, cậu vẫn cảm thấy không đủ. Không bao giờ đủ.
Đêm, ánh trăng làm cả căn phòng bừng sáng. Phía đầu giường là tấm hình thời trung học của Mạch Đinh. Bên trong ngăn kéo là tất cả bảo bối của Mạch Đinh. Cậu từng muốn dùng những thứ đó đối lấy An Tử Yến với Ngô Hinh. Nếu như có thể, bây giờ cậu muốn dùng nó đổi linh hồn với hắn. Thay hắn chịu đựng nỗi đau này.
Ánh trăng lướt dài trên da thịt hai người. An Tử Yến dưới ánh trăng thật đẹp. Nhưng lạnh lùng quá. Cậu đưa tay lên, muốn chạm vào hắn. Cậu không rõ là cậu đã chạm đến khuôn mặt hắn hay chỉ mới chạm đến ánh trăng thôi. Bất chợt, An Tử Yến hôn lên tay cậu.
(Để lại…)
Sau khi giải phóng, An Tử Yến vẫn nằm bên trên Mạch Đinh. Cánh tay hắn ôm lấy cậu. Cánh tay An Tử Yến lại có lực rồi. Âm thanh của hắn quá nhẹ, dường như sẽ bị bóng tối nuốt chửng: “Ông ấy nghĩ để lại một bức thư thì có thể thay đổi được điều gì?”. Hai chân Mạch Đinh kẹp chặt An Tử Yến. Cậu chưa hề lên tiếng. Mạch Đinh dần không cảm thấy sức nặng nữa cậu mới biết An Tử Yến đã ngủ rồi. Mạch Đinh mệt mỏi, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Trong mơ cậu gặp ông nội. Ông trẻ hẳn ra. Không cần ngồi xe lăn mà vẫn có thể đi lại rất dễ dàng. Bên cạnh ông còn có một người phụ nữ mặc váy trắng, đầu đội mũ rất đẹp. Đó là bà nội. Bà khoác tay ông nội. Hai người mỉm cười thật ngọt ngào.
Ông nội vẫy tay với Mạch Đinh: “Nói cho Tử Yến biết, ông bây giờ đẹp trai hơn nó nhiều, lại còn khoẻ hơn nó nữa. Bất quá bà nội cứ nói ông chọc Tử Yến. Còn muốn đánh ông nữa. Tiểu Đinh. Sau này Tử Yến nhờ cháu. Cháu là một đứa trẻ ngoan”. Âm thanh của hai người họ mỗi lúc một xa. Sau đó thì không còn nghe thấy nữa. Mạch Đinh mở mắt ra. Cậu không biết đó là thật hay chỉ trong tiềm thức. Nhưng cậu nguyện tin đây là sự thật. Ông nội đang sống vui vẻ ở một thế giới khác. Cậu mừng thay cho ông.
Nghe nói khi người ta ngủ, nếu có người ở bên tai thì thầm, nhiều khi có thể xuất hiện trong giấc mơ của người đó. Mạch Đinh không muốn nói cậu đã mơ thấy ông nội. Cậu chỉ muốn lặng lẽ đem những lời dặn dò của ông nói cho An Tử Yến biết thôi. Mạch Đinh ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ say của An Tử Yến. Không ngừng tự hỏi chính mình: Hắn sẽ mơ thấy chứ? Hắn thật sẽ mơ thấy chứ?
– Hết chương 80 –