“Cháu… cháu không phải…”.
“Cháu muốn dì làm gì thì mới đồng ý? Muốn dì cầu xin sao?”. Ngô Hình đột nhiên kích động quỳ xuống. Mạch Đinh cuống quít đỡ lấy bà: “Dì, đừng như vậy. Dì để cháy suy nghĩ, để cháu suy nghĩ đã”. Cậu dìu Ngô Hinh về lại ghế. Bà níu lấy cánh cậu, nước mắt trôi đi lớp trang điểm. Ống tay áo Mạch Đinh cũng đã sớm để lại dấu vết.
“Cháu là một đứa trẻ ngoan. Dì đã lùi lại để hai đứa sống bên nhau. Còn cho hai đứa kết hôn. Tiểu Đinh, dì xin cháu. Vì dì, vì cái gia đình này, vì Tử Yến của chúng ta mà lùi một bước có được không? Đối với cháu cũng không khó mà”.
“Cho dù cháu đồng ý, An Tử Yến cũng sẽ không…”.
“Làm sao cháu biết Tử Yến không muốn có con? Cho dù nó không muốn, chẳng lẽ không phải vì cháu không thể có được nên mới không nhắc đến? Tiểu Đinh, cháu đã lấy nhiều như vậy, không thể vì chúng ta mà bỏ ra chút gì sao?”. Lời nói của bà vừa giống một ngọn lửa, vừa giống một khối nước đá. Nó thiêu đốt Mạch Đinh, rồi lại khiến cậu đông cứng lại. Bất luận có thế nào, cũng đều làm cho người ta khó chịu. Cậu giống kẻ ích kỉ, tham lam, chỉ lo cho tình yêu của bản thân, toàn đem lại đau khổ cho gia đình An Tử Yến thôi sao?
Là lỗi của cậu sao?
Có phải đây là câu mà những người tự ti thường hay hỏi không?
Từ lúc ra khỏi nhà Ngô Hinh, ánh mặt trời làm mắt cậu đau nhói. Trên mu bàn tay vẫn còn dấu tích kích động của bà lúc nãy. Bà không muốn cậu trả lời ngay, mà chỉ dùng nước mắt đưa cậu ra cửa. Mạch Đinh lấy điện thoại trong túi xách, An Tử Yến gởi tin nhắn tới: [Đang ở đâu?]
[Hôm nay em về nhà lấy đồ. Tối sẽ về]
Trả lời xong, cậu ngẩn cả người. Phải nói với An Tử Yến thế nào đây? Phải trả lời Ngô Hinh thế nào đây? Cậu không biết. Cậu vẫn là kẻ hèn nhát như vậy. Trốn tránh là cách dễ dàng nhất. Cũng là cách mà người bình thường thích lựa chọn nhất. Không! Cậu còn thua cả một người bình thường.
Quá nhiều khúc mắc trong đầu cậu. Nó sắp khiến đầu cậu nổ tung. Cậu phải làm sao đây? Người khác sẽ làm gì?
Mạch Đinh vừa về đến nhà, mẹ cậu đã than thở: “Cái thằng này về cũng không báo một tiếng. Tiểu Soái đâu?”
“Con về một mình thôi”.
Bố Mạch Đinh đang đọc báo chiều. Mẹ cậu thì đang dọn dẹp đồ đạc. Hai người họ là người thân thiết nhất với cậu. Giờ phút này, cậu rất muốn bày tỏ tâm sự của mình. Âm thanh ti vi có chút ồn ào. Mạch Đinh ngồi xuống ghế, đột nhiên nói: “Dì muốn thực hiện thụ tinh nhân tạo để An Tử Yến có con”. Cậu dứt lời, mẹ cậu dừng động tác. Trong phòng khách chỉ còn mỗi tiếng ti vi. Không ai nói gì cả. Mọi người đều yên lặng. Lòng Mạch Đinh cũng vì thế mà trầm mặc theo. Cậu nói cho bố mẹ biết, cũng là muốn nhận được lời động viên, hoặc chăng có thể hành động đứng về phía cậu. Hai người họ đều im lặng là ý gì? Mạch Đinh không thể tin được. Đôi mắt cậu lớn dần, hơi thở dồn dập: “Mọi người đã sớm biết rồi, phải không?”
“Bà ấy đã tìm chúng tôi nói chuyện trước rồi”.
“Cho nên bố mẹ đồng ý?”. Mạch Đinh đứng lên. Thái độ đó là sao? Ít nhất cũng phải có chút phản đối chứ. Mẹ Mạch Đinh lại tiếp tục quét dọn, không nhìn đến cậu: “Chuyện của anh và Tử Yến, chúng tôi có quyền gì thay anh đồng ý.
Mạch Đình nhìn sang bố. Ông vẫn nhìn vào tờ báo. Tình huống này thật khó để mở lời. Mạch Đinh nghĩ, chẳng lẽ đàn ông đều vui mừng với chuyện đó sao? Cậu nhìn bố, rồi lại nhìn mẹ, hồi lâu sau hạ giọng: “Mọi người muốn con đồng ý phải không?”. Mẹ Mạch Đinh dùng sức lau bàn, bà nói: “Chỉ là… chỉ là thụ tinh nhân tạo thôi mà. Anh đâu cần quan trọng hoá vấn đề như vậy”. Là cậu quan trọng hoá vấn đề? Mạch Đinh không thể khống chế được ngữ điệu: “Hai người là bố mẹ của con đấy!!”. Mẹ Mạch Đinh siết chặt cái khăn trong tay: “Cũng bởi vì là bố mẹ anh nên mới có thể đồng ý!! Người bên đó cũng sẽ không phản đối anh có con. Hơn nữa còn đồng ý giúp. Những tưởng sẽ không có cơ hội ôm cháu. Dù anh không có nhưng con của Tử Yến thì cũng được. Có còn hơn không. Tôi biết anh và Tử Yến đang sống rất hạnh phúc. Không ai muốn cướp đi hạnh phúc của anh. Anh không thể suy nghĩ cho hạnh phúc của chúng tôi sao? Tôi và bố anh càng lúc càng già đi, anh không có ở đây, cái nhà này càng ngày càng lạnh lẽo. Yêu cầu đó đối với anh quá đáng vậy sao?”. Mẹ Mạch Đinh gằng từng chữ, đập tan cơn tức giận của Mạch Đinh. Cậu nhận ra, đến tức giận, cậu cũng không có tư cách.
Ngô Hinh cùng mẹ cậu đều khóc hết nước mắt như thế. Dường như chỉ để lại một sự lựa chọn duy nhất dành cho cậu. Rốt cuộc cậu cố chấp là vì cái gì?
“Đinh Đinh, mẹ không phải không quan tâm đến cảm nhận của anh. Mẹ…”. Mạch Đinh muốn trốn tránh giọng điệu đó. Cậu cắt lời bà, làm bộ như mọi chuyện vẫn ổn: “Không sao. Mẹ, con lên lầu lấy ít đồ. An Tử Yến đang đợi con ở nhà”.
“Không ăn cơm hả?”. Bố Mạch Đinh hỏi. Mạch Đinh lắc đầu. Cậu chạy lên phòng, đóng cửa lại. Cậu ngã xuống giường, trùm kín chăn, co rúm cả người. Đây chính là tư thế khiến người ta cảm thấy an toàn nhất. Mạch Đinh chậm chạp nháy mi mắt. Sắc trời dần trầm xuống, nhưng vẫn còn chút ánh sáng. Cậu vươn tay che đi chút ánh sáng ít ỏi đó để bản thân hoàn toàn chìm trong bóng tối. Suy nghĩ, phải suy nghĩ. Nằm một lúc lâu, Mạch Đinh lấy điện thoại ra tra cứu, tìm kiếm thông tin liên quan. Phương pháp thụ tinh trong ống nghiệm này khá phổ biến ở nước ngoài. Cậu còn thấy cả gương mặt hạnh phúc của những bậc bố mẹ khi ôm lấy đứa con trên tay. Mạch Đinh nhét điện thoại vào trong chăn.
Người nhà của An Tử Yến và người nhà của cậu lúc đó đã như thế nào khi đón nhận thứ tình cảm này? Có giận dữ, có lo lắng cũng chỉ vì hạnh phúc của con cái. Khi người thân, bạn bè biết chuyện, phải chăng họ cũng bị cười nhạo, chỉ trích rằng không đáng làm bố mẹ? Bọn họ có như cậu phải nghe những lời cay nghiệt không? Yêu cầu bây giờ của bọn họ là quá đáng sao?
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Không đợi Mạch Đinh trả lời, mẹ Mạch Đinh đã mở cửa bước vào. Bà ngồi ở mép giường: “Tôi mới bàn bạc với bố anh. Cũng nghĩ cho anh nữa. Nếu anh không chấp nhận được, chúng tôi cũng sẽ không đồng ý. Tôi sẽ tìm dì Ngô Hinh của anh nói chuyện. Là bố mẹ không đúng. Đừng nghĩ nhiều. Anh cảm thấy thế nào là hạnh phúc thì hãy sống như thế đó. Mau dậy đi. Tiểu Soái vừa gọi điện đến. Nó vẫn ở nhà đợi anh đấy. Mau về đi”. Mạch Đinh gật đầu. Cậu không dám nhìn mẹ. Câu sợ bản thân sẽ khóc oà lên. So với cậu, có phải bố mẹ cậu đã quá vĩ đại rồi không?
Mẹ Mạch Đinh đứng lên, đi đến chỗ cửa: “Vừa rồi coi như tôi chưa nói gì. Đừng cảm thấy áy náy với chúng tôi. Chúng tôi… không có cháu cũng không sao. Yên tĩnh hơn nhiều. Tôi xuống gói chút thức ăn. Lát anh mang về nhé”. Mạch Đinh gật đầu. Nghe được âm thanh đóng cửa, Mạch Đinh ngồi dậy. Một mảng chăn đã ướt nhèm. Nói dối. Mẹ là kẻ nói dối. Cần gì che giấu tâm sự của bản thân chứ.
Cậu rời phòng bước xuống nhà dưới. Bố Mạch Đinh vẫn ngồi đọc báo như cũ. Mẹ cậu thì gói gém thức ăn. Dấu tích của nước mắt như thể chưa từng xuất hiện hiện trên gương mặt bà.
Cậu nhìn hai người họ. Câu trả lời đã có rồi.
– Hết chương 140 –