Mạch Đinh đã có thói quen làm việc cả ngày trên công ty nên đến cuối tuần không có việc gì làm, đối với cậu mà nói thì đây chính là quá lãng phí thời gian. Nhớ lại cả buổi trưa ngủ trên giường cùng An Tử Yến, cậu đã sử dụng thời gian nhiều quá mức cho phép rồi.
Chủ nhật mà đánh thức An Tử Yến thì tàn nhẫn quá. Cậu là một con người dễ mềm lòng mà. Mạch Đinh kiếm cớ che lắp sự hèn nhát của bản thân. Làm gì đây nhỉ? Quét dọn rồi. Đồ ăn cũng mua rồi. Phí điện nước cũng thanh toán rồi. Mạch Đinh suy nghĩ nửa ngày cũng không tìm được việc gì cần làm. Lúc này, cậu nghe thấy chuông di động của An Tử Yến vang lên. Cậu đi vào phòng ngủ, đẩy đẩy An Tử Yến: “Anh có điện thoại kìa. Mau nghe đi”. Thấy An Tử Yến không động đậy, cậu vươn tay với lấy điện thoại. Vừa nhìn thấy dòng chữ ‘Vương tổng’, cậu liền dùng sức mà lay An Tử Yến mạnh hơn: “Nhanh lên, biết đâu có chuyện quan trọng”.
An Tử Yến bực bội: “Em nghe không được à? Ồn quá”.
“Em nghe?! Nói gì vậy? Không thể để cho Vương tổng phát hiện chúng ta có quan hệ vợ chồng được”.
“Vậy thì nói chúng ta là quan hệ pháo hữu đi”.
Mạch Đinh ném điện thoại lên người An Tử Yến. An Tử Yến sờ sờ nhận cuộc gọi: “Vâng? Con gái ông?”. Mạch Đinh vễnh tai nghe nhưng chẳng thể nghe được Vương tổng đang nói cái gì.
“Không, tôi đang ngủ. Bây giờ không phải giờ làm việc. Tôi không cần phải nghe ông”. An Tử Yến ngắt cuộc gọi rồi vứt điện thoại xuống giường. Mạch Đinh bò lên giường ngồi trên đùi An Tử Yến: “An Tử Yến, trước đây em nghĩ Vương tổng thích anh đó”.
“Em có ý gì?”. An Tử Yến như nghe thấy điều không vui. Mạch Đinh nói: “Vì ông ta cứ tìm anh sửa máy tính a. Phụ nữ trung niên đói khát tìm thợ sửa ống nước không phải là chuyện thường hay xảy ra sao?”
“Anh muốn nghe từ đâu mà em biết chuyện phụ nữ và thợ sửa ống nước?”
“Chu Cách nói cho em biết. Anh ta nói lúc cùng Ellen sống thử, Ellen vào vai một người phụ nữ trung niên có chồng thường hay vắng nhà. Anh ta sẽ vào vai thợ sửa ống nước trẻ tuổi cường tráng. Hai người dần dần nảy sinh tình cảm. Bắt đầu diễn một đoạn tình yêu vui vẻ, hạnh phúc đầy sự hối hận. Haizz, số phận thật biết đùa cượt con người mà”.
“Anh thấy đó chính là ngoại tình”. An Tử Yến ngồi dậy, không quên liếc xéo Mạch Đinh. Không kiềm được mà nói: “Cái đầu em rốt cuộc là làm từ thứ gì vậy?”. Mạch Đinh tránh hắn, gãi đầu: “Anh đừng có xuyên tạc vấn đề. Chuyện Vương tổng thích anh là suy nghĩ trước đây rồi. Em nghe trong điện thoại anh có nhắc đến con gái của ông ta. Không lẽ ông ta nhìn trúng anh? Muốn giới thiệu con gái cho anh? Chuyện này cũng thường xảy ra. Làm sao bây giờ? Từ chối thì nhất định sẽ chọc giận Vương tổng. Nói không chừng sẽ không ngóc đầu trong công ty nổi ấy”.
An Tử Yến rút hai chân dưới mông Mạch Đinh ra, bước xuống dường, lười biếng đi vào phòng tắm: “Ai nói anh từ chối con gái ông ta?”. Mạch Đinh vọt nhanh tới phòng tắm: “Không lẽ vì muốn thăng chức mà anh đi diễn kịch? Không được. Anh phải có chừng mực chứ. Còn có em nữa. Em sẽ không cho anh ở cùng với con gái ông ta đâu. Em đâu có ngốc mà nhường anh cho người khác”.
An Tử Yến quẹt kem đánh răng lên bàn chải như thể không có chuyện gì xảy ra: “Hy sinh không phải là đức tính tốt đẹp của em sao?”. Mạch Đinh giật cốc nước súc miệng của An Tử Yến: “Đúng vậy. Hy sinh. Nhưng không phải là hy sinh anh. Nếu cô ta thích thật anh thì phải làm sao? Em không thích đâu. Nhắm chừng sẽ đánh cô ta đó”. Có âm thanh khinh bỉ truyền đến đâm trúng sự tổn thương của Mạch Đinh. Cậu nhìn chằm chằm An Tử Yến đang đánh răng trong gương: “Anh là muốn nhìn thấy em ghen, muốn thấy em xin anh đừng rời xa anh đúng không? Em nhìn thấu hết quỷ kế của anh rồi. Đợi dó. Vậy em cũng đi quyến rũ con gái Vương tổng. Xem lúc đó anh sẽ làm sao?”. Cậu cũng muốn khích An Tử Yến thử. Hắn nhổ bọt trong miệng ra, dùng nước súc lại cho sạch. Chậm rãi lên tiếng: “Vậy anh chúc mừng em. Cuối cùng em cũng được vào tù vì hành vi lạm dụng tình dục trẻ em”.
“Cái… cái gì?”. Cậu mất vài giây ngẫm nghĩ lời nói của An Tử Yến: “Vậy con gái Vương tổng vẫn còn nhỏ hả?”
“Tám tuổi”.
“Sao anh không nói sớm? Ờ mà… anh đã biết vậy anh gặp nó bao giờ?”. An Tử Yến về lại phòng, nhún vai: “Lần đầu tiên gặp là ở công viên gần chỗ em thực tập”.
“Không đúng. Lúc đó anh còn ở trường mà. Đã đi làm đâu. Càng không thể nhận ra Vương tổng đi. Mà anh còn đến công viên á?”
“Ờ”.
“Thế…”. Cậu chợt hiểu ra: “Anh biết nó là con gái Vương tổng nên mới cố ý đến gặp. Thông qua nó mà… Chả trách em cảm thấy quan hệ giữa anh và Vương tổng không tồi. Trời, anh mà đóng phim thì nhất định vào vai phản diện luôn đó!”
“Chẳng qua là tình cờ gặp thôi”.
“Có quỷ mới tin!”
Hai người nói qua nói lại cho đến lúc nghe thấy có tiếng gõ cửa mới dừng lại. Mạch Đinh ra mở cửa. Là Dư Dung Mỹ. Trên tay cô ôm hộp bánh bích quy. Cô mặc một chiếc tạp dề màu hồng: “Hi, may là các anh có nhà. Tôi với chồng có nướng rất nhiều bánh bích quy. Mang qua cho hai anh nếm thử”. Mạch Đinh nhận lấy hộp bánh. Vừa định nói cảm ơn thì Dư Dung Mỹ nói tiếp: “Nếu như anh định nói lời khách sáo thì không cần đâu. Là tôi có hứng muốn thử làm một chút ấy mà. Không ngờ lại nướng nhiều quá. Hai chúng tôi ăn không hết. Nên phiền các anh giải quyết hộ ấy mà”. Ánh mắt cô nhìn về phía An Tử Yến. Nhưng hắn lại không buồn quan tâm.
“Vợ chồng hai người đúng là biết tận hưởng cuộc sống ha”.
“Làm gì có. Cũng tạm thôi”.
Hứa Đức mở cửa, thò đầu ra ngoài: “Vợ ơi, em không về là anh phá cái bếp mất”.
“Rồi. Thiệt tình. Có chút chuyện nhỏ cũng làm không xong”.
“Đúng đúng, sao anh lại có được bà xã đại nhân có thể làm tất cả mọi thứ vậy chứ?”. Hứa Đức mặc một chiếc tạp dề màu xanh rêu. Dư Dung Mỹ cười duyên: “Bớt dẻo miệng đi”. Trong không khí tràn ngập tình yêu màu hồng khiến cho Mạch Đinh không có chỗ chen vào. Cậu giống như một cái bóng đèn cỡ bự ấy. Sau khi đóng cửa, không còn chút màu hồng nào nữa. Cậu nghiêng đầu nhìn người chồng của mình. Hắn mới rời giường đã chuyển sang nằm trên salon đọc sách.
“Đọc mà nằm vậy không tốt cho mắt đâu”.
“Liên quan gì em?”
Vợ chồng Hứa Đức và Dư Dung Mỹ đích thị sẽ mãi mãi không bao giờ có cái kiểu nói chuyện như cậu và An Tử Yến. Mà giữa cậu và An Tử Yến cũng sẽ mãi mãi không bao giờ mặc đồ đôi hay tạp dề. An Tử Yến sẽ mãi mãi không khen cậu thông minh, có thể gọi cậu là Mạch Đinh đại nhân. Ngốc quá, những điều đó mãi mãi sẽ không bao giờ xảy ra đâu. Cậu đặt hộp bánh lên bàn. Lấy một miếng cho vào miệng: “Anh không ăn hả?”
“Không”.
“Anh còn ghét bọn họ hả? Sao vậy? Sống gần nhau cũng được một thời gian rồi. Đâu thấy hai người kia có chỗ nào làm anh ghét đâu”.
“Là ghét thôi”.
“Thật ra anh cũng không biết nguyên nhân đúng không?”.
“Ờ”. Hắn trả lời rất thẳng thắn. Mạch Đinh lại cho thêm một miếng bánh vào miệng: “Anh nên quản cho tốt tính tình của mình đi!”. Sau đó cậu ôm hộp bánh đi tới, vừa ăn vừa nói: “Nhưng mà anh yên tâm. Lần này nếu xảy ra chuyện gì. Coi như có nhìn thấy anh đánh Hứa Đức. Em cũng đứng về phía anh”. An Tử Yến đặt sách lên ngực, nổi hứng trêu chọc: “Nếu anh đánh Dư Dung Mỹ?”
“Không được đánh phụ nữ”.
“Nhưng nếu anh muốn đánh thì làm sao?”. Có cái loại nhân tài nào mà đi nói muốn đánh phụ nữ thế kia? Haizz, là chồng cậu chứ ai. Mạch Đinh nghĩ thầm, rồi lại nói: “Vậy anh nhẹ tay chút là được”. An Tử Yến không kìm được mà bóp mũi Mạch Đinh. Lúc này biểu hiện của cậu rất dễ thương. Nhưng hắn sẽ không nói ra đâu. Lúc trước Lữ Vĩ xuất hiện không chắc là chuyện xấu. Bởi vì hai người họ bây giờ đã vì tính cách của đối phương mà nhượng bộ rất nhiều.