- Kiếm thứ gì ngoài đó? Tôi chẳng thích leo núi!
- Tôi mua những thứ này cho cô chỉ để ngày hôm đó cô lộng lẫy bên cạnh tôi.
- Cái gì?
Duy tiếp tục ăn còn Tuệ Lâm thì há hốc mồm:
- Một cuộc giao dịch.
- Tôi có lợi gì không?
Nhếch mép cười, ghé sát vào tai Tuệ Lâm và nói:
- Chẳng những không phải xin lỗi tôi. Tôi còn phải xin lỗi ngược lại. OK?
- OK! Nhưng phải một cách chân thành nhé!
- Hứa là làm.
- Thỏa thuận!
Uống hết ly rượu, lau tay thật sạch. Duy nở nụ cười:
- Lý Đoàn Duy! Hân hạnh được làm quen với cô.
Bất ngờ, ngạc nhiên rồi chuyển sang niềm nở, một nụ cười dễ thương được đáp lại:
- Tôi cũng vậy. Tên tôi là Huỳnh Tuệ Lâm.
Oan gia bất ngờ trở nên tạm đình chiến bằng một bản hợp đồng xuất phát từ một bên muốn giải nguy giữ thế diện và một bên quá quan trọng cái tôi của mình. Mọi chuyện rồi sẽ ra sao? ………