- Xin lỗi, nhưng đây là Sài Gòn mà. Kẹt xe đâu đổ lỗi cho ai được. Phải không?
Anh chàng kia vẫn lạnh lùng, đeo kính đen vào và leo lên xe một cách nhanh gọn mặt vẫn giữ nguyên cái bộ điệu hầm hầm vì trễ giờ. Tiến Mạnh hỏi:
- Bạn bè bên đó thế nào?
- Cậu hỏi ai?
- Ừ thì nhóm bạn của tụi mình. Chẳng lẽ sau khi tốt nghiệp cậu không gặp lại ai à?
- Không.
- Sao cậu lại giận dữ vậy? Lần này về Việt Nam chẳng phải là về luôn sao?
- Đưa tớ về nhà trước đi.
Dừng xe trước căn nhà sang trọng nhưng có phần âm u và hơi buồn bã. Anh chàng đó ung dung bước vào nhà và hất mặt một cái ra hiệu cho quản gia lấy hành lí vào. Tiếng bước chân nhanh… nhanh… rồi chậm lại… trước căn phòng yên tĩnh. Trên đó là một cái bàn thờ cúng, khói vẫn còn nghi ngút bên cạnh bình hoa huệ. Một người đàn bà khắc khổ ngồi bên cạnh ôm mặt khóc nhìn di ảnh. Tháo kính ra, bước mỗi lúc một gần, anh chàng bất thần quỳ xuống trước di ảnh mà người trong ảnh giống hệt như anh …
- Con xin lỗi ba…Con về muộn rồi.