• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Lại còn phải mỉm cười và nói tôi rất hạnh phúc khi trở thành người yêu của anh? Câu này nghe lố bịch thật. Ai lại xấu số yêu phải con người của anh vậy?

- 3 yêu cầu đó và một lời xin lỗi. Nếu không thì xuống xe và tự đón xe về Sài Gòn. Chọn đi! Chúng ta đang ở địa phận tỉnh Đồng Nai, vẫn còn gần Sài Gòn lắm, cô vẫn còn đủ tiền về đấy.

Duy nạt lại. Tuệ Lâm nóng bừng bừng vì đòn trả thù ngọt ngào của Duy. Nhưng cô cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt và im lặng. Cả hai lái xe trong đêm, Tuệ Lâm ngủ gật vài lần, lần nào tỉnh lại cũng mơ màng thấy Duy đang bình tĩnh lái xe. Mắt hướng về phía trước với gương mặt lạnh như băng. Cô lại thiếp đi. Sáng hôm sau, cả hai đã đi đến thành phố Đà Nẵng xinh đẹp và yên bình. Sóng biển dập dìu, bãi cát trắng xinh tươi đón chào bình minh bên cạnh mặt biển xanh biếc. Đúng là một khung cảnh tuyệt vời cho lễ cưới, Tuệ Lâm vừa trông thấy biển đã vội tháo giày ra và chạy tung tăng xuống biển. Duy chỉ ngồi im, đeo kính đen và ngắm nhìn những hoạt động đầu tiên trên bãi biển Mỹ Khê nổi tiếng này. Cũng may đây là chiếc xe BMW Z4 đời mới, ngồi xe không tới nỗi nào. Ngồi xe hơn 12 tiếng đồng hồ phải chi đi máy bay sướng hơn, nhưng Duy muốn tự lái hơn. Lúc nào ở bên cạnh có con gái đẹp thì Duy thường thích mình là người cầm lái. Nghĩ tới đây Duy lại bật cười:

- Vậy là mình đồng ý cô ta đẹp chăng? Buồn cười quá!

Lấy điện thoại ra và chụp lén Tuệ Lâm vài tấm ảnh. Duy cất vào túi quần khi thấy cô nhìn mình:

- Vui lắm! Xuống đây đi!

- Thôi. Cô chơi một mình đi!

Cả hai về tới khách sạn Sheraton Đà Nẵng, mướn một phòng VIP rồi nghỉ ngơi và thay quần áo. Duy ngồi chờ Tuệ Lâm thay quần áo, cô có vẻ khá chậm chạp trong khâu này. Anh ngồi nhìn lại tấm thiệp cưới, cái tên đã từng làm Duy điêu đứng những ngày xưa giờ đây đã tay trong tay bên người khác. Duy không thừa nhận mình vẫn còn yêu Phương Thy nhưng anh cũng từ chối phủ nhận với anh giờ đây tình cảm dành cho Thy đã hết. Nghĩ tới đó thì Tuệ Lâm bước ra, trông cô chững chạc và khác hẳn. Giờ đây mới dần lộ ra hết những điểm duyên dáng trên người Lâm, Duy nhìn cô chăm chú một chút rồi nói:

- Thiếu một thứ khá quan trọng đấy!

- Là thứ gì?

- Chờ một chút!

Rồi anh chàng quay trở vào túi xách và lấy ra một chiếc hộp, đặt Tuệ Lâm ngồi lên ghế trang điểm, mắt cả hai hướng vào gương soi. Há mồm ngạc nhiên, Duy đang trao cho Tuệ Lâm một sợi dây chuyền bạch kim có đôi cánh thiên sứ sau lưng chữ A. Sợi dây chuyền óng ánh chói cả mắt, Duy hỏi:

- Sao? Vừa ý không?

- Tặng tôi à?

- Chỉ đêm nay thôi.

- Vì sao?

Duy im lặng một chút rồi quay đi và nói:

- Chỉ có thiên thần thực sự của tôi mới có thể đeo nó.

- Nếu tôi làm mất thì sao?

Duy quay lại, liếc nhìn Tuệ Lâm bằng ánh mắt lạnh lùng:

- Tôi sẽ không tha thứ cho cô đâu. Sắp tới giờ rồi, tôi chờ cô ngoài xe … cho cô thêm 15’ nữa!

Lái xe theo đường chỉ dẫn đến bãi biển Sơn Trà. Đường biển ban đêm rực sáng đoạn đường dài gần cả cây số với những ánh đèn lung linh. Tuệ Lâm hào hứng:

- Đám cưới mang phong cách Hawaii. Thú vị thật!

- Cô thích à?

- Năm nào nghỉ hè tôi chả đến Hawaii. Tôi thích khiêu vũ với những anh chàng có nước da rám nắng. Ở đây có không nhỉ?

- Cô chưa thuộc bài à?

- Thuộc cái gì?

- Đêm nay cô không được phép rời khỏi tôi. Nếu không tôi sẽ nặng tay vì cô vi phạm hợp đồng đấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK