- Đầy đủ những thứ tớ cần chứ?
- Phải. Tớ năn nỉ ông già dữ lắm mới xin lại được bản copy của những thứ này.
- Tớ cảm ơn.
- Có gì đâu. Khách sáo với thằng Tiến Mạnh này từ khi nào thế? Mà có thật là cậu tin cái chết của ba cậu không chỉ đơn thuần là một tai nạn giao thông hả?
- Ừ.
- Vì sao?
Một tay che miệng một tay xoay viết điêu luyện, cách suy tư của Duy rất giống cách của Conan Edogawa – Một thám tử thiên tài nổi tiếng của truyện tranh Nhật Bản. Duy nói:
- Một chiếc Bentley Continental GT thực chất nếu nói tai nạn của ba xảy ra ở Đức hay những quốc gia châu Âu khác thì đó là một chuyện bình thường. Nhưng đây là Việt Nam mà, những chiếc Bentley hàng chính hãng nhập từ Đức khó mà có đối thủ cạnh tranh về tốc độ và sự an toàn thì làm cách nào có thể bị đụng nát bét như vậy. Lại trên một đoạn đường mà xe hơi đi qua mỗi ngày không tới trăm chiếc?
- Woah… Cậu mới về nước chưa được 2 ngày mà đã điều tra kỹ thế rồi à?
- Thôi! Tớ không nói nhiều. Dù sao cũng cảm ơn cậu lần nữa. Tớ về.
- Duy à… hôm nay tớ đến đây, ngoài việc này, tớ còn một thứ muốn đưa cho cậu.
- Sao?
Mạnh rút ra tấm thiệp hồng đặt lên bàn, Duy chép miệng:
- Chà chà, sớm vậy ta.
- Không. Không phải tớ.
- Chứ ai đây?
Duy nhìn tấm thiệp, anh ngẩng người ra vì ngạc nhiên. Sao lại là cái tên đó, cái tên người con gái in trên thiệp hồng. Duy thất thần nhìn chăm chăm vào tấm thiệp rồi nói:
- Có rất nhiều chuyện cậu vẫn còn chưa biết. Nhưng … Đây là thành ý của cậu ấy. Và quyền đến dự hay không là của cậu.
Trên đường về nhà, Duy lái xe nhanh hòa theo mớ hỗn độn về ký ức tươi đẹp những ngày xưa. Duy thấy mắt mình ươn ướt, vốn không nhiều người lấy đi được nước mắt của anh. Nhưng Duy lại một lần nữa phải khóc. Khóc vì cái tên của người con gái được in trên thiệp hồng báo tin vui.
Đỗ Phương Thy - tình yêu đầu tiên của Duy. Cũng là người mà Duy đã từng ngỡ sẽ yêu đến suốt cuộc đời này.