Lái xe đi làm, Duy không ngừng nghĩ về chuyện đó. Thật ra thì chuyện một đại gia có thêm nhiều mối tư tình. Duy ngồi suy nghĩ cả buổi trời, tiếng gõ cửa làm anh giật mình:
- Vào đi!
- Đoàn Duy … à không … Chủ tịch, chúc mừng con!
- À, chú Vĩnh. Chuyện gì thế ạ?
- Kế hoạch xoay trở của con cực hiệu quả. Chúng ta đã có đầu ra ớ hàng bị ứ động rồi. Con khá lắm!
- Con may mắn thôi mà chú.
- Phong cách làm việc của con rất giống Gia Đoàn.
- Con là con trai ông ấy mà.
Ông Vĩnh đưa bản kế hoạch rồi định rời khỏi phòng. Sẵn đang tuồng suy nghĩ, Duy gọi với lại:
- Chú Vĩnh, cho con hỏi điều này!
- Sao vậy?
- Chúng làm việc với ba con đã lâu chưa?
- Từ lúc Lý Đoàn chỉ là chiếc xe chở thực phẩm đóng hộp dọc từ Bắc vào Nam.
- Ba cháu đã từng làm việc ở Đà Lạt không?
- Sao cháu lại hỏi vậy?
Duy nhanh trí:
- À không … Con muốn phát triển thêm chi nhánh ở Đà Lạt. Con muốn hỏi để xem đã từng làm ở đó chưa vì con nghĩ chú đã làm việc với ba con lâu rồi.
- Không. Chú chưa phải là người lâu nhất đâu con trai!
- Chứ là ai ạ?
- Người này con biết mà.
- Trần Kiên ư?
Ông Vĩnh gật đầu. Mặt ông đăm chiêu:
- Trần Kiên giúp đỡ ba con rất nhiều. Nhiệt tình đến nỗi người ta vẫn tự hỏi tại sao ông ta theo Gia Đoàn đã gần 40 năm mà giờ vẫn chỉ an phận ở kẻ dưới quyền.
- Vậy là Trần Kiên cũng có thời gian cùng ba còn ở Đà Lạt hả chú?
- Gần như là vậy. Thôi có gì con hỏi ông ta đi nhé!
Duy lại che miệng ngồi suy nghĩ kiểu thám tử. Anh càng ngày càng cảm thấy phải đề phòng Trần Kiên mọi nơi mọi lúc. Nhìn sang phía phòng đối diện, hôm nay Trần Kiên vắng mặt không lý do. Duy cũng không quan tâm. Cố hoàn tất xấp hồ sơ, chợt, anh chàng nhận được một dòng tin nhắn. Duy thở dài rồi bỏ dở công việc, lái xe ra sân bay Tân Sơn Nhất. Phương Thy quay lại nở một nụ cười héo hon cho Duy: