- Tôi không phải loại đó. Đi đi!
Duy bị xô ngã, anh ngồi dậy và cười hằng hặc. Vừa đứng dậy thì lại va phải người khác, lần này thì đến lượt người kia té. Duy lờ mờ nhận ra một bóng dáng quen thuộc khi người kia cũng nhìn mình:
- Lý Đoàn Duy. Anh đó hả?
- Huỳnh Tuệ Lâm.
Cả hai lại dắt nhau ra một bờ sông, nhìn sông trong đêm. Tuệ Lâm hỏi:
- Anh như bốc hơi khỏi thành phố vậy.
- Cô nhớ tôi hả?
Tuệ Lâm chỉ nhoẻn cười. Duy nói:
- Phải. Tôi đã không ở đây vài ngày. Và tôi biết được một số điều không hay. Điều đó làm tôi không vui và tôi tìm đến rượu. Còn cô?
- Tôi cũng không vui.
- Tại sao?
- Tôi chỉ có một mình trong khi buổi tối ở thành phố này dường như chỉ dành cho họp mặt và hẹn hò. Những người cô đơn như chúng ta bị loại khỏi thành phố nhộn nhịp này thì phải. Tìm đến một nơi như thế này này …
- Có lẽ.
- Hôm nay anh có vẻ không vui thật.
- Ừ. Mà trông cô có khá gì hơn tôi đâu.
- Chúng ta giống nhau.
- Ừ.
- Cạn ly nào!
Khi mà những cặp tình nhân, những nhóm bạn tụ hộp tranh thủ sau ngày làm việc mệt mỏi thì ban đêm mới đổ ra đường đi chơi thì ở một nơi nọ. Cũng có một cặp đôi, không phải là tình nhân nhưng trông giống hệt một cặp tình nhân đang vui vẻ tâm sự với nhau. Nói hết những gì mình nghĩ vì tin rằng đối phương chẳng đoái hoài đến những gì mình nói. Như thế ít ra cũng làm họ đỡ cô đơn hơn.
Ai bảo cô đơn nào? Người cô đơn tìm đúng người cô đơn. Vẫn thành một cặp đấy thôi!