"Tớ muốn trồng rau, trồng hoa với đặt vài chậu cây cảnh trong nhà. Cậu đi mua giúp tớ được không Sư Tử?" - Cự Giải đôi mắt long lanh nhìn Sư Tử. Tất nhiên là nữ cường như Sư Tử đối với cái này nữ sắc ... ừm, là cầm lòng không được rồi.
"Chuyện nhỏ, cứ giao cho tớ. Trong nhà cũng nên có cây xanh thì không khí mới trong lành được." - Sư Tử tự tin ưỡn ngực. Trăm năm anh hùng không qua được ải mỹ nhân!
"Nhưng cậu thân là con gái như vậy thì có mang vác hết được không đó?" - Kim Ngưu e ngại.
"Bảo Bình, cậu đi chung với cậu ấy đi." - Thiên Yết nhàn nhạt nói.
"Hể, tôi không cần đâu. Tôi tự đi được mà." - Sư Tử mở to đôi mắt.
"Được rồi đại tiểu thư, để tôi hộ tống cậu. Đi một mình không an toàn, hơn nữa cậu cũng không cách nào vận chuyển nhiều thứ vậy đâu." - Bảo Bình thở dài ngao ngán nhìn cô.
"Hừm, Giải thích hoa nhài, hoa hồng trắng này, chắc mua vài gói hạt giống mấy loại này. Ngưu thì ưng nhất hoa cúc, chắc mua loài thạch thảo tím này đi. Tiểu Song thì mê mẩn hương hoa oải hương nè, lấy luôn. Thêm vài chậu xương rồng bé xinh cho con nhỏ nữa. Bạch Dương thì mua cho nó chậu kim ngân hoa là tuyệt vời. Ngư Ngư thì cũng thích hoa nhài nên tiết kiệm rồi, cần thêm vài chậu lan nữa là đẹp." - Sư Tử tự kỷ nãy giờ, hì hục lựa chọn.
Bảo Bình thấy cô phá lệ chuyên chú, lại một bộ dáng quan tâm bạn bè như thế thì kìm lòng không được tươi cười ấm áp nói: "Còn cậu thì sao? Sao không lựa chọn cái gì đó cho mình?"
"Tôi ấy hả?" - Sư Tử như bừng tỉnh.
"Tiền bạc không thành vấn đề đối với bổn tiểu thư." - Sư Tử vui vẻ phe phẩy chiếc thẻ ngân hàng trong tay.
"Vị tiểu thư này, dường như cậu còn chưa nhận ra đây chỉ là một cửa hàng bán dụng cụ làm vườn, không phải nhà hàng 5 sao. Ở đây tất nhiên không dùng thẻ." - Bảo Bình bất đắc dĩ nói.
Sư Tử sững người, cô sao lại quên mất chuyện này nhỉ. Đối với tiền bạc trước giờ cô đều rất hào phóng, chỉ quẹt, quẹt và quẹt. Bây giờ lại nghe nói không thể quẹt thì tim thật sự đau nhói nha, thì ra đây là cảm giác của người không có tiền!
"Sao lại như thế được nhỉ? Hẳn là phải có máy quẹt thẻ đâu đây chứ." - Sư Tử vẫn không tin, nhìn ngó dọc ngang tìm kiếm nhưng cuối cùng cũng chỉ chuốc lấy thất vọng. Bảo Bình nhìn thấy thì chỉ biết lắc lắc đầu.
"Gần đây không có ATM. Hơn nữa, chúng ta vào ngắm nghía hỏi han lâu như vậy lại không mua mà bỏ đi thì thật sự không phải phép." - Bảo Bình không ngần ngại tạt một gáo nước lạnh vào cô, nhàn nhạt nói.
"Vậy bây giờ phải làm sao đây?" - Sư Tử cắn cắn môi.
Bảo Bình nhướn nhướn mày nhìn cô. Này, tôi đây này, đứng sờ sờ ngay trước mũi cậu đấy, mau mau cầu tôi giúp đỡ đi nào!
"Bảo Bình à, cậu có tiền không? Có thể ... ừm, cho tôi mượn một chút được không?" - Sư Tử khép nép, e dè mở miệng, khí thế thường ngày hoàn toàn chạy biến đi đâu mất. Được rồi, xin ăn và mượn tiền không phải là hai bộ môn đòi hỏi sự điệu thấp sao, cô làm được!
Bảo Bình đạt được ý nguyện, suиɠ sướиɠ cười to nói: "Được, cậu mượn cả đời cũng được, không cần trả."
Ơ ơ cái tên này, nói nhăng nói cuội gì đấy! Tình trường bổn tiểu thư còn chưa có kinh nghiệm đâu đấy, sao lại nói mấy câu khiến người ta mặt đỏ tai hồng thế này. Nhưng dù gì đi nữa, cô vẫn phải trả tiền cho hắn, bổn tiểu thư không ăn quỵt!
Lúc này đây, tâm tình của Bảo Bình cực kỳ tốt. Cô gái này luôn luôn có một loại sức hút tự tin, ngạo mạn, thấy cô ấy khép nép cầu xin mình giúp đỡ thật là làm nhân tâm sảng khoái mà. Khụ khụ, hình như bản thân có chút ấu trĩ đi!
Sư Tử tuyệt nhiên không hề biết nội tâm Bảo Bình đang tranh đấu dữ dội.
Khi cơn ngại ngùng qua đi, cô thắc mắc hỏi: "Ơ cậu không mua gì cho các cậu à?"
"Thôi khỏi đi, chúng nó mà cây cối cái gì. Tôi thấy như vậy cũng đủ rồi, ta về thôi."
Bảo Bình đi thanh toán, anh cũng tiện tay mua thêm một số hạt giống trồng rau, đồ dùng cho việc trồng cây rồi cả hai nhanh chóng quay về.