• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không gian bị bao trùm bởi một mảnh yên lặng đáng sợ, mọi người còn không dám thở mạnh.

Ông Hạo lại tiếp lời: "Năm đó, ta và mẹ con yêu nhau sâu đậm, nhưng chúng ta lại bị gia đình ngăn cản vì cho rằng ta và cô ấy không môn đăng hộ đối. Gia đình muốn ta cưới Tưởng Ngọc Thanh mẹ của Bạch Dương, Ta kiên quyết phản đối, nhưng vì không muốn mẹ con buồn nên ta đã giấu mẹ con mọi chuyện. Ai ngờ, người lớn tự chủ chưa, sắp đặt khiến ta và Ngọc Thanh xảy ra quan hệ, bà ấy mang thai Bạch Dương. Ta ... ta muốn chịu trách nhiệm với mẹ con bà ấy nên đã đồng ý cưới bà ấy, nhưng ta biết ta không thể rời xa Yên nhi được. Vì vậy, ta giấu diếm mẹ con, nói rằng do công việc bận rộn, thường xuyên phải đi công tác xa nên ít gặp mẹ con được, Nhưng ta vẫn nhớ bà ấy, vẫn hay qua lại với bà ấy. Nhưng rồi một ngày kia, Yên nhi biết sự thật, bà ấy không muốn làm người thứ ba nên đã im hơi lặng tiếng ra đi, cắt đứt hoàn toàn liên lạc với ta. Lúc đó, Ta cũng không biết rằng bà ấy đã mang thai con rồi. Qua xét nghiệm ADN, ta chắc chắn con chính là con gái ruột của ta và Yên nhi. Ta xin lỗi con, Kim Ngưu. Con đã phải chịu khổ nhiều rồi."


Những điều đang diễn ra quả thật quá sức tưởng tượng với Kim Ngưu, cô không thể ngờ ba của cô lại là ba của Bạch Dương. Vậy ra, Bạch Dương là chị gái cùng cha khác mẹ với cô?

Còn Bạch Dương, thế giới xung quanh như chao đảo, sụp đổ trước mắt cô. Thì ra bấy lâu nay ba cô luôn lạnh nhạt với mẹ cô, luôn không quan tâm cô không phải do ông máu lạnh, vô tình mà căn bản trái tim ông không hướng về gia đình này. Thì ra, người ông yêu trước giờ vẫn chỉ có mẹ Kim Ngưu. Thì ra, đứa con gái mà ông mong đợi là Kim Ngưu chứ chưa từng là cô.

Trời đất quay cuồng, đầu óc cô ong ong rồi ngất xỉu. Thiên Bình hoảng hốt vội la lên "Bạch Dương" rồi chạy lại đỡ cô, nhưng lúc này cô đã mất ý thức rồi. Mọi người hoàn hồn, vội chạy lại chỗ Bạch Dương, gọi xe cấp cứu.

***


Bệnh viện

Mẹ của Bạch Dương, Tưởng Ngọc Thanh, và cậu của cô, Tưởng Thiên Tân vội vã tới.

Mẹ cô nhìn gương mặt tiều tụy đang nằm trên giường bệnh, không khỏi cảm thấy đau lòng. Đứa con gái này của bà trước giờ sức khỏe luôn rất tốt, cũng rất mạnh mẽ, tự lập, ai ngờ hôm nay khi biết chuyện nó lại sốc đến mức ngất xỉu như vậy. Là bà nợ Bạch Dương một gia đình thực thụ.

Ông Tân lo lắng nhìn đứa cháu gái của mình, nó không xứng đáng phải chịu những chuyện này. Đứa cháu gái khốn khổ này của ông, từ nhỏ đã bị giày vò bởi chuyện của người lớn rồi. Mặc dù bác sĩ đã nói nó chỉ là mệt nhọc quá độ, thêm với cảm xúc quá mãnh liệt nên mới ngất đi một lát thôi nhưng ông vẫn không khỏi xót xa vì nó.

11 sao cùng hai anh em đã ra ngoài cho phòng bệnh thoáng bớt, chỉ để lại 2 người lớn trong phòng, còn ông Hạo thì đã đi làm hồ sơ bệnh án cho cô.


Mọi người lúng túng nhìn nhau, đang thầm nghĩ không biết nên làm gì đây thì đã nghe loáng thoáng tiếng của ông Tân: "Con tỉnh rồi sao?"

Mọi người nghe thấy vậy, lục tục muốn vào trong thăm cô.

"Cậu sao rồi Bạch Dương?" - Thiên Bình lo lắng tiến lại gần cô.

Bạch Dương vừa tỉnh lại, đầu óc còn có chút trì trệ. Ánh mắt cô đảo qua mọi người, nhưng khi quét tới chỗ Kim Ngưu thì cái nhìn dần trở nên sắc bén, giọng nói cũng lạnh lùng hơn: "Chính là vì cậu. Tại cậu mà ba tôi mới không cần tôi, tất cả là tại cậu!"

"Bạch Dương, cậu đang nói gì vậy? Sao lại nói thế với Kim Ngưu?" - Thiên Yết không nhịn được lên tiếng.

"Tôi nói có gì sai sao? Trước giờ ông ấy quan tâm tôi đã ít ỏi, giờ cậu xuất hiện, ánh mắt của ông ấy lại càng không đặt ở chỗ tôi. Đó là ba tôi, sao cậu lại cướp ba của tôi chứ? Tại sao chứ? Tại sao? Tại sao ...?" - Bạch Dương kích động ngồi dậy, muốn lật tung chăn đứng lên nhưng hành động của cô có vẻ hơi điên loạn, mất kiểm soát.
Thiên Bình và ông Thiên Tân vội tiến đến giữ cô lại, muốn giúp cô bình tĩnh hơn. Nhưng Bạch Dương cứ gào thét rồi đột nhiên thở gấp không ngừng, hơi thở trở nên khó khăn, nấc nhẹ vài cái.

"Không ổn. Mọi người tản ra, cậu ấy có triệu chứng khó thở của hen suyễn." - Ma Kết trấn tĩnh nói, mọi người theo lời anh cũng dần tản ra khỏi khu vực đó, để cho Bạch Dương có thể lấy không khí hít thở. Nhưng cô lại lần nữa ngã xuống, bất tỉnh nhân sự.

"Bác sĩ! Mau gọi bác sĩ!" - Mẹ của cô hoảng hốt kêu lên.

"Mời mọi người ra ngoài, chúng tôi phải kiểm tra cho bệnh nhân." - Các bác sĩ, y tá vội nói rồi đóng cửa phòng bệnh lại.

Một lần nữa, Bạch Dương ngất xỉu, cảm xúc của cô chắc chắn rất hỗn loạn.

Lúc này, Kim Ngưu mới không nhịn được bưng mặt khóc nức nở: "Sao mọi chuyện lại như vậy chứ? Sao lại thành ra như vậy chứ?"
Mọi người buồn bã nhìn cô, khẽ vuốt ve cô an ủi. Bao nhiêu chuyện sóng gió cứ đến với họ hoài là sao?

Khi bác sĩ ra ngoài, ông nói: "Bệnh nhân hiện thời đang rất kích động, chúng tôi đã tiêm thuốc an thần cho cô ấy nghỉ ngơi rồi. Khi cô ấy tỉnh lại, tuyệt đối đừng nói những lời hay làm những việc đả kích cô ấy." 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK