• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhân Mã bình tĩnh nhìn cô, dùng giọng điệu ôn hoà nhất có thể nói với cô: "Thật lòng xin lỗi, tớ không thể thích cậu được, dù là trước đây hay bây giờ cũng đều như thế. Cậu không phải là gu của tớ."

Nhưng Thanh Trúc vẫn không buông tha: "Sao lại không được chứ? Gu của cậu là gì, tớ có thể trở thành người như thế."

"Đừng như vậy, đừng đánh mất chính mình vì người khác." - Nhân Mã đứng dậy nói. "Cậu là một người con gái tốt, sẽ có người con trai khác đến bên cậu, đối xử tốt với cậu. Người đó, mới xứng đáng với cậu."

Nói rồi, anh đặt tiền lên bàn rồi rời đi.

Nhân Mã đau lòng hồi tưởng lại mọi chuyện trong quá khứ. Sao họ lại đi đến bước đường này cơ chứ?

Thanh Trúc tức đến nghiến răng. Cô ta thật sự không cam tâm!

"Chắc chắn là do con nhỏ đó! Có cô ta, Nhân Mã lạnh nhạt với mình hơn rất nhiều." Kỳ thực, từ giây phút Nhân Mã rụt tay lại và liếc nhìn Song Tử, Thanh Trúc đã để ý thấy rồi.


Thanh Trúc liền rút điện thoại ra, gọi cho số mà cô đã lưu từ trước.

[Alo. Ai vậy ạ?] - Một giọng nữ lưu loát ở đầu dây bên kia.

"Là tôi, Thanh Trúc đây. Tôi muốn nói chuyện với cậu một lát, hẹn gặp ở quán cafe Alice."

Nửa tiếng sau, một người con gái xinh đẹp, thu hút bước vào quán, mọi người đều không khỏi liếc nhìn một chút.

Thanh Trúc khinh bỉ trong lòng. Đồ hồ ly tinh!

"Cậu tìm tôi có việc gì thế?" - Người con gái ấy tao nhã ngồi xuống ghế. Đúng vậy, đó là Song Tử.

Trước khi xuất hiện, Thanh Trúc đã tìm hiểu một lượt bạn bè của Nhân Mã và cô ta phát hiện anh rất hay đi cùng cô gái này. Đến khi thấy ảnh, cô ta cũng bị hớp hồn. Với nhan sắc này, Nhân Mã thích đi cùng cô cũng phải thôi.

Chính vì vậy, Thanh Trúc càng đinh ninh hơn anh không thích cô ta là vì Song Tử. Nhưng cô ta cũng âm thầm coi thường Song Tử, cảm thấy cô chỉ có ngoại hình, chỉ là loại dùng ngoại hình quyến rũ người khác mà thôi.


"Tôi là vị hôn thê của Nhân Mã. Cậu biết điều đó chứ?" - Thanh Trúc mở lời.

Song Tử thoáng sửng sốt: "Ồ thật sao, tôi chưa hề nghe nói cậu ấy có vị hôn thê."

Nhìn biểu cảm của cô không có chút nào là giả dối cả, Thanh Trúc liền hiểu ra, cũng chua xót trong lòng. Anh chưa từng thừa nhận anh có một vị hôn thê, nhìn biểu hiện của bạn bè anh khi cô ta xuất hiện thì liền rõ ràng.

"Không sao, không biết thì không phải lỗi của cậu, dù sao các cậu cũng chưa thân thiết đến mức như vậy nên cậu ấy không nói với mọi người cũng là điều dễ hiểu thôi." - Lời này chính là thị uy rõ ràng, cũng tráo trở thay đổi thành Nhân Mã không quá chú ý đến bọn họ, nên đã không nói với họ. "Nhưng tôi mong cậu đừng quấn lấy Nhân Mã nữa."

Khi nghe những lời đầu tiên, trong lòng Song Tử có chút mất mát. Thì ra đối với anh, cô và mọi người đều không hề quan trọng. Nhưng nhận ra ý tứ khoe mẽ cùng cảnh cáo rõ ràng của Thanh Trúc thì cô không khỏi tức đến bậy cười: "Tôi quấn lấy Nhân Mã? Con mắt nào của cậu thấy tôi quấn lấy cậu ấy vậy?"


Đầu óc Thanh Trúc xoay chuyển vài vòng, quyết định dùng cách này để cô biết khó mà lui: "Ý của tôi là hy vọng cậu nên giữ khoảng cách với cậu ấy một chút, dù gì thì cậu ấy cũng có vị hôn thê rồi. Hơn nữa, hôn sự của hai chúng tôi rất được người lớn hai bên ủng hộ, Nhân Mã cũng rất hài lòng với hôn sự này. Tôi biết hai người là bạn bè thân thiết, đôi khi vô tư không để ý gì, nhưng tôi làm vậy cũng là vì sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của cậu vào Nhân Mã, sợ người ngoài nói lời không hay thôi."

Thông minh như Song Tử làm sao không hiểu ý của Thanh Trúc chứ. Cô ta đang bày ra vẻ thiện lương một lòng lo nghĩ cho cô đây mà, nhân tiện khoe khoang chút về nhân duyên tốt đẹp của cô ta.

Nhưng cô đều không để ý, điều cô để ý là ... Nhân Mã hài lòng về cuộc hôn nhân này. Đúng vậy, cô ta là thanh mai trúc mã với Nhân Mã, người lớn hai bên cũng ưng ý vậy rồi, anh có chỗ nào lại không thích cơ chứ.
Trái tim cô đau đớn từng cơn, nhưng Song Tử kiêu ngạo không cho mình thay đổi sắc mặt, không cho phép mình biểu hiện ra sự yếu đuối.

Cô dùng dáng vẻ hết sức thong dong, bình tĩnh đáp lời: "Được thôi, dù gì tôi cũng không muốn dây dưa vào rắc rối nào hết. Cậu nói xong rồi đúng không? Thế tôi về trước đây."

Nói rồi, Song Tử đặt tiền lên bàn rồi đứng dậy rời đi.

Thanh Trúc: [...]

Thật tức chết mà! Cái nết trả tiền bỏ của chạy lấy người cũng giống nhau như vậy nữa! Cô ta đáng sợ đến thế sao, ngồi nói chuyện với cô ta thêm vài câu họ cũng ghét bỏ sao.

***

Nhân Mã tìm gặp Song Tử, anh muốn biết cô có để tâm đến chuyện này không, muốn biết cô có để Ý đến anh không, muốn giải thích với cô mọi chuyện. Thế nhưng, anh không thấy cô đâu cả.

Sau đó, do đã có hẹn gặp nhau Ở thư viện trường với mọi người nên anh đành đi tới đó, dù sao lúc đó chắc cũng sẽ thấy cô.
Đây là một phần trong kế hoạch mà Hạ Quyên nói với họ, mượn dịp cả bọn cùng đi cổ vũ hắn mà hàn gắn mối quan hệ với mọi người. Đến tối, lại hẹn gặp nhau ở thư viện, anh Hưng Quân nói đã chuẩn bị một bất ngờ lớn.

Nhân Mã cười khổ. Vốn dĩ là muốn ăn mừng anh chiến thắng, giờ anh không may thua cuộc, chắc mọi người sẽ không từ chối đến đâu nhỉ, ít nhiều gì cũng vì muốn an ủi anh.

Thực lòng Nhân Mã cũng không vui khi mình thua, nhưng anh cũng không buồn nhiều. Vốn dĩ là mang tâm lý cố gắng hết sức là được rồi, hơn nữa hôm nay anh lại còn gặp nhiều chuyện như thế nữa mà.

So với việc thất bại, anh càng buồn hơn vì Anh Kiệt vẫn hiểu lầm anh, bao nhiêu năm trôi qua mà cậu ta cũng không thay đổi cái nhìn. Có lẽ, một chút cố chấp nhất thời đã trở thành chấp niệm cả đời của cậu ta.
Tự phê bình bản thân một tiếng, anh thì có gì hay ho hơn mà nhận xét người khác chứ. Không phải chính bản thân anh cũng hãm sâu vào vũng lầy tình yêu này, không thể thoát ra được đó sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK