Trong tay Thư Dung cầm theo một cái túi vải, nghe thấy giọng nói liền bất giác lùi về phía sau, trên mặt hiện lên vẻ hoảng loạn cùng bối rối.
Mạnh công công ngay lập tức chuyển ánh mắt sang nàng ta.
Thư Dung cảm thấy bình thường nàng ta cũng khá ổn trọng nhưng cho đến khi nhìn thấy người trong cung thì lập tức sợ hãi.
Nghe thấy Chung Niệm Nguyệt nói: “Có mang theo nhưng nó hơi bị cháy một chút.”
Nói xong, Chung Niệm Nguyệt liền cầm lấy túi vải từ tay Thư Dung.
Túi vải thật sự rất nặng, Chung Niệm Nguyệt chỉ mới cầm một lát mà tay nàng đã hiện lên vết hằn nhẹ, Mạnh công công ngay lập tức nhận lấy.
Sau khi Kỳ Hãn xuống xe ngựa, không nhịn được bước tới hỏi: “Nướng mấy củ?”
Mạnh công công mở túi vải ra nhìn vào: “Ba củ....không nhỏ.” Mạnh công công hơi nhíu mày nói: “Nếu bị cháy, sao lại không nướng lại cái khác?”
Chung Niệm Nguyệt lắc đầu: “Không nên lãng phí thức ăn.”
Mạnh công công gật đầu cũng không đưa túi vải lại cho Chung Niệm Nguyệt, mà cầm trong tay rồi dẫn bọn họ vào trong.
Trạch viện này tuy có hơi cũ nhưng so với thôn trang kia thì ấm hơn rất nhiều.
Vừa bước vào thì đã thấy bên trong đã đốt một chậu than.
“Đã sắp xếp cho tiểu thư một phòng riêng.” Mạnh công công vừa đi vừa nói, “Đảm bảo hôm nay tiểu thư ngủ sẽ ngon giấc.”
Chung tiểu thư được bệ hạ bao dung ba phần, hạ nhân đương nhiên phải để tâm hầu hạ cẩn thận hơn một chút.
Chung Niệm Nguyệt lễ phép cảm tạ: “Đa tạ công công.”
Kỳ Hãn nghe thấy lại cảm thấy có hơi kỳ lạ.
Tại sao Mạnh công công lại chuẩn bị phòng cho Chung Niệm Nguyệt?
Không lẽ lúc Chung Niệm Nguyệt nói với hắn phòng quá lạnh không ngủ được? Mạnh công công nghe thấy?
Đúng là kỳ lạ.
Kỳ Hãn nghĩ thầm.
Trong lúc nói chuyện thì họ cũng đã đi tới tiền sảnh.
Trong tiền sảnh có một ông lão đang ngồi nói chuyện với Tấn Sóc Đế, Tiền Xương ngồi bên cạnh hắn, vẻ mặt thâm trầm, không một chút vui vẻ.
Bầu không khí có chút nặng nề.
Người ở bên trong nghe thấy tiếng bước chân, liền quay đầu ra nhìn.
Mạnh công công nhìn ông lão kia cười nói: “Đây là công tử cùng biểu tiểu thư nhà chúng ta.”
Ông lão gật đầu liên tục, nheo mắt nhìn bọn họ một chút rồi quay đầu đi.
Trong lòng ông ta nghĩ thầm, bề ngoài của gia đình này đúng là có chút...
Giống như vị lão gia này, bề ngoài thật sự vô cùng tuấn mỹ cho nên tiểu bối cũng vô cùng xuất chúng. Này là đương nhiên, nếu đã chung một dòng máu, một người đã đẹp thì những người còn lại cũng phải đẹp chứ.
Ông lão này rất được kính trọng ở huyện Thanh Thủy, địa phương này thường gọi ông là “già làng”. Thỉnh thoảng, ông ta cũng tham gia vào những quyết sách của huyện.
Nhưng người nhậm chức quan huyện ở Thanh Thủy là một người vô cùng độc đoán, không muốn bọn họ khoa tay múa chân nên các già làng ở nơi này dần mất đi địa vị.
Chung Niệm Nguyệt nhớ lại cốt truyện, nhìn ông lão, dường như có thể đoán được thân phận ông ấy.
Nhưng mà những chuyện này cùng nàng không có bất kỳ quan hệ gì.
Nàng không giống như những nữ chính trong mấy quyển truyện mà nàng xem, vén tay áo lên mà chen vào cốt truyện.
Thật ra nàng chẳng muốn dính vào những rắc rối này, không muốn gây thêm phiền phức cho người khác.
Chung Niệm Nguyệt bước tới ngồi xuống.
Từ trong tay hạ nhân cầm lấy tách trà.
Mạnh công công liền đặt túi vải xuống, ông lão cười nói: “Khoai lang này ở đâu? Thật là thơm.”
Chung Niệm Nguyệt trả lời: “Đúng vậy nha”, nàng nói: “Nhưng bọn họ lại nói ta nướng bị cháy.”
Ông lão thấy nàng tuổi còn nhỏ lại xinh đẹp như vậy, vẻ mặt cũng không còn căng thẳng như lúc nãy.
Ông lão nói: “Lột vỏ ngoài đi, ăn phần bên trong. Đừng lo vì bên ngoài cháy đen thực ra bên trong lại càng ngon hơn.”
Mạnh công công nghe thấy còn đang tính cầm lấy lột vỏ.
Nhưng ông lão cầm lấy rồi đặt bên cạnh bếp lò: “Để cho nó ấm lại một chút.”
Bọn họ nói chuyện cũng không kiêng dè Chung Niệm Nguyệt.
Kỳ Hãn cũng ngồi xuống, nghiêm túc mà nghe.
Chỉ duy nhất một mình Chung Niệm Nguyệt đang nhìn chằm chằm khoai lang.
Tiền Xương sốt ruột nói: “Trận bão tuyết đã tàn phá hàng trăm nhà dân, nếu mà không trữ thức ăn trong hầm thì bây giờ dù ra ngoài ngay cả cỏ cũng không có để mà ăn.”
Ông lão trả lời liên tục.
Trong chớp mắt bầu không khí trong tiền sảnh lại càng thêm căng thẳng.
Chung Niệm Nguyệt cầm khoai lang lên: “A....” Vì đặt bên cạnh bếp lò, nàng lại không để ý xém chút nữa đã bị phỏng.
Ánh mắt Tấn Sóc Đế khẽ động, cũng không quay đầu qua nhìn Chung Niệm Nguyệt, chỉ đưa tay cầm lấy củ khoai lang đó.
Mạnh công công và Kỳ Hãn vừa đưa tay ra được một nửa liền dừng lại.
Trên mặt Tiền Xương hiện lên vẻ kinh ngạc.
Nhưng ông lão kia lại thầm nghĩ, tiểu cô nương này đúng là người được sủng ái nhất nhà, vậy thì bọn họ đúng thật là người một nhà.
Tấn Sóc Đế cầm lấy khăn từ trong tay Mạnh công công, đặt củ khoai lang lên, tự tay lột vỏ.
“Đúng là rất thơm.” Tấn Sóc Đế nói.
Ông lão cười, gần gũi nói: “Đúng vậy đúng vậy.”
Kỳ Hãn cũng muốn lột một củ để ăn.
Trong kinh thành hắn từng thấy thứ này trên đường nhưng hắn vẫn chưa từng ăn thử.
Vì Huệ phi từng nói những thứ này chỉ có những kẻ thấp kém mới ăn, hắn cần gì phải hạ thấp thân phận của mình. Nhưng hôm nay ngay cả phụ hoàng cũng đã ăn thì sao hắn lại không được ăn?
Hơn nữa còn do biểu muội tự tay nướng...
Kỳ Hãn chậm rãi đưa tay ra nhưng còn chưa tới bếp lò thì Mạnh công công đã cười nói: “Công tử vẫn còn đang bị bệnh, tốt hơn là ngài nên dùng một chút cháo.”
Kỳ Hãn chỉ có thể rụt tay lại.
Nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút khó chịu.
Hắn âm thầm nhìn qua Mạnh công công, che đi sự khó chịu trong đáy mắt.
Mạnh công công không quan tâm hắn nghĩ như thế nào.
Dù là ở đâu đi chăng nữa, chỉ cần ở trước mặt bệ hạ cũng không tới lượt người khác tùy ý đụng tay vào.
Chung Niệm Nguyệt ngồi một lát, liền cảm thấy có hơi buồn ngủ.
Liền kêu Thư Dung đưa mình đi nghỉ.
Nàng có chút không hiểu, ba củ khoai lang kia nói là nướng cho bọn hắn nhưng cuối cùng lại chỉ có một mình Tấn Sóc Đế ăn, người khác không ai dám động vào.
“Rất ngọt.” Trong tiền sảnh Tấn Sóc Đế thấp giọng nói.
Ngay lập tức Mạnh công công liền đem phần còn lại cất vào.
Đúng như lời Mạnh công công nói, trạch viện này đúng thật là ấm áp hơn rất nhiều, trong phòng vẫn còn phản phất chút hương thơm gì đó, xua tan đi mùi gỗ mục trong phòng.
Chung Niệm Nguyệt ở đây, trong ba ngày liền tiếp.
Mỗi ngày bọn họ đều đi sớm về trễ, trên mặt Mạnh công công lúc nào cũng nở nụ cười, bộ dáng căng thẳng của Tiền Xương đã bớt đi vài phần. Còn Tấn Sóc Đế, vẫn là bộ dáng hỉ nộ vô thường không có nửa điểm thay đổi.
Nhưng sắc mặt của Kỳ Hãn lại dần trở nên nghiêm túc.
Khuôn mặt Kỳ Hãn có chút ủ rũ, vô thức đi tới gian nhà của Chung Niệm Nguyệt.
Hắn ngước mắt lên liền nhìn thấy Chung Niệm Nguyệt còn đang ngồi xỏm trong sân làm người tuyết.
Nàng đã làm lại ba cái mới.
Kỳ Hãn không quan tâm đến người tuyết kia, thấp giọng nói: “Phụ hoàng muốn ta đưa ra chiến sách để cứu trợ thiên tai.”
Chung Niệm Nguyệt cảm thấy hắn có chút kỳ lạ.
Hắn tại sao lại phàn nàn điều này với nàng? Không phải là nên đi tìm nữ chính à?
Kỳ Hãn thở dài nói: “Ta cùng muội nói cái này làm gì? Dù sao biểu muội cũng không hiểu.”
Chung Niệm Nguyệt:?
Chung Niệm Nguyệt đứng lên, nhìn qua cười nói: “Ta cùng biểu ca chơi một chút cho thoải mái nha?”
Đã lâu Kỳ Hãn chưa thấy nàng cười tươi như vậy, không khỏi có chút ngây người, khóe miệng bất giác mà cong lên một chút.
Kỳ Hãn: “Ừ.”
Trong lòng cảm thấy có chút ngạc nhiên, cái cảm giác khó chịu vì không được ăn khoai kia liền vơi đi vài phần
Chung Niệm Nguyệt cười đưa tay lên, ném quả cầu tuyết vào cổ Kỳ Hãn.
Kỳ Hãn giật mình, trong lòng vừa thoải mái một chút liền khó chịu trở lại, hắn nghiến răng nghiến lợi, tức giận hét một tiếng: “Chung Niệm Nguyệt!”
Chung Niệm Nguyệt bĩu môi: “Biểu ca không biết sao? Ngay cả cái này cũng chưa từng chơi à? Sao lại còn tức giận với ta?”
Kỳ Hãn cảm thấy có hơi khó hiểu.
Hắn hỏi: “Chơi cái gì?”
“Cái này là ném tuyết nha.” Chung Niệm Nguyệt lắc đầu nói “Bỏ đi, biểu ca thật nhàm chán.”
Vừa nói xong Chung Niệm Nguyệt liền quay sang phía khác, lại nhìn thấy Mạnh công công không biết đã đứng bên cạnh từ bao giờ.
Mạnh công công nhìn thấy ánh mắt của nàng liền cười nói: “Thì ra tiểu thư vẫn luôn muốn chơi cái này.”. truyện tiên hiệp hay
Nói xong Mạnh công công liền nhìn về phía Kỳ Hãn: “Thái Tử, mời ngài đi theo nô tài.”
Kỳ Hãn liền bước đi theo Mạnh công công.
Mạnh công công đi được mấy bước, đột nhiên dừng lại hỏi: “Tiểu thư, cái đó là gì?”
“Người tuyết.”
“Là dựa theo người mà làm ra?”
“Phải.”
“Ánh mắt nô tài vụng về, đây là...”
Chung Niệm Nguyệt liền chỉ tay nói: “Đây là Mạnh công công, Tiền đại nhân và Trương thị vệ.”
Mạnh công công vốn đang tươi cười liền khựng lại.
Tại sao ngay cả thị vệ cũng có nhưng lại thiếu bệ hạ?
Kỳ Hãn nhìn chằm chằm người tuyết.
Vừa nhìn, mặt hắn liền đen đi vài phần.
Tại sao mấy cái này, đều đẹp hơn so với cái của hắn?
....
Sau khi Kỳ Hãn đi cùng Mạnh công công, Chung Niệm Nguyệt liền cả ngày không gặp được bọn họ.
Sáng hôm sau, nàng mơ màng từ trong mộng tỉnh dậy, dường như nàng ngửi thấy mùi máu trong không khí.
Thư Dung đỡ nàng ngồi dậy, trên mặt có chút sợ hãi nói: “Tiểu thư, nô tì vừa mới nghe người bên ngoài nói, chiều hôm nay chúng ta sẽ đi cùng người khác...”
Chung Niệm Nguyệt gật đầu.
Đã tới lúc trở về rồi.
Ở đây cũng chẳng có gì để chơi hay ăn cả.
Nhưng Chung Niệm Nguyệt cũng sẽ không phàn nàn hay khó chịu gì cả.
Nàng nói: “Vấn cho ta...”
Thư Dung cười, tiếp lời: “Để dễ ngủ phải không ạ?”
Bầu không khí lúc này mới dịu đi một chút.
Phía bên Đại hoàng tử, lúc này hắn ta đang ở trong phủ của quang huyện, nơi này đặt vô số chậu than còn có một bếp lò đang nấu, bên trong là các loại thịt quý hiếm.
Dù là đang ngồi ngoài hoa viên nhưng vẫn không cảm thấy lạnh.
Quận chúa đang ngồi trong góc phòng, nhẹ nhàng nói: “Năm nay nơi này đúng thật là tốt hơn rất nhiều, so với huyện năm trước đi không khổ như vậy.”
Nàng ta nói rồi hỏi thư đồng đang đứng bên cạnh: “Ngươi đã từng ăn cái này chưa?”
Thư đồng bên cạnh nàng ta chính là Tô Khuynh Nga.
Tô Khuynh Nga vì muốn tạo cơ hội gặp mặt Thái Tử, để trở lại quỹ đạo của kiếp trước, nàng ta đành phải năn nỉ quận chúa mang nàng ta với thân phận là nha hoàn.
Tô Khuynh Nga đã chịu khổ vài ngày.
Dù sao nàng ta cũng chỉ là thân phận nha hoàn.
Nhưng cái này có thể là cái gì.
Trong lòng Tô Khuynh Nga đang có một tảng đá lớn đè nặng, nàng ta nhớ lại một sự việc...
Tấn Sóc Đế là một vị hoàng đế tốt, tuổi còn trẻ lại thông minh, văn võ song toàn.
Trong xương cốt hắn vẫn là một người vô cùng tàn nhẫn nhưng dù là quan viên hay dân làng bá tánh vẫn vô cùng tôn kính hắn.
Thái Tử có thông minh tới mức nào đều bị vầng hào quang của cha hắn che đi.
Cho nên mặc dù Thái Tử đã trưởng thành nhưng trong tay lại không có thực quyền.
Tấn Sóc Đế là một người máu lạnh.
Nuôi hoàng tử giống như nuôi cổ trùng, chỉ chọn kẻ có thể sống sót duy nhất.
Thái Tử nhận được sự thương xót của Tấn Sóc Đế chính là từ chuyến đi này.
Tô Khuynh Nga lúc đó cũng chỉ biết được đại khái, ở trong huyện Thanh Thủy đã xảy ra một việc lớn. Lại có kẻ gan lớn dám hạ độc trong thức ăn của bệ hạ, chỉ là Tấn Sóc Đế không ăn mà Thái Tử lại ăn trúng, suýt chút nữa Thái Tử liền đi chầu trời.
Từ đó về sau Tấn Sóc Đế đối với Thái Tử có chút nhân từ hơn.
Sau này Thái Tử chính thức nắm quyền, vài năm sau hắn liền ra tay với đám huynh đệ của mình, một người bỏ mạng, một kẻ hóa điên.
Nhưng Tô Khuynh Nga lại không biết, vừa ra khỏi cửa thành đoàn người bọn họ đã tách ra.
Hiện giờ nàng ta vẫn chưa biết tình hình như thế nào...chỉ sợ, chỉ sợ việc này xảy ra chút biến cố.
Không được!
Trong đầu Tô Khuynh Nga hiện lên một chút suy nghĩ đáng sợ nhưng lại vô cùng kích thích.
Đến khi gặp bệ hạ.
Nếu lần này, người thay bệ hạ chắn là nàng ta thì sao? Nàng ta còn phải cần vất vả suy nghĩ làm sao để có được địa vị à?
- ------------ 🌼 Hết chương 14 🌼 ------------