Chung Niệm Nguyệt: “…Ngắm sao.”
Cung nhân ngẩng đầu lên nhìn.
Cho dù Thanh Châu gặp đại nạn nhưng bầu trời ban đêm vẫn đẹp như cũ.
Cung nhân thu ánh mắt lại, vội vàng nói: “Bệ hạ nói mấy ngày qua không có gì ngon để ăn, khiến cho tiểu thư phải chịu ủy khuất. Mà vừa nãy ở trong xe lương thực tìm thấy được một ít thịt khô, lấy những miếng thịt ngon, lệnh cho nô tỳ mang tới cho tiểu thư.”
Dứt lời, nàng ấy lại nói tiếp: “Dù sao bên ngoài cũng rất là lạnh, sao tiểu thư có thể chịu lạnh được? Nha hoàn của người đâu?”
Thư Dung ngượng ngùng đứng dậy đáp lời.
Cung nhân nhìn nàng ta, cười nói: “Thôi, dù sao tuổi các ngươi vẫn còn nhỏ, khó tránh khỏi sẽ có lúc sơ sót. Vừa đúng lúc nô tỳ có mang theo áo choàng mới cho tiểu thư, nếu tiểu thư vẫn còn muốn ngồi ở đây chơi thì mặc thêm áo vào được không?”
Chung Niệm Nguyệt đứng dậy, cung nhân kia choàng áo lên cho nàng.
Nàng hỏi: “Bệ hạ kêu ngươi mang tới? Vậy bệ hạ vẫn chưa nghỉ ngơi sao?”
“Không ạ, lúc nô tì rời đi thì bệ hạ đã nghỉ ngơi.”
Chung Niệm Nguyệt cười nói: “Vậy sao.”
Nàng cũng không khách khí với cung nhân kia nữa, nói thẳng: “Vậy ngươi đưa thức ăn cho nha hoàn của ta là được, ta sẽ cùng ngươi ra ngoài.”
Cung nhân cười nói: “Tiểu thư đi gặp bệ hạ sao? Nhưng bệ hạ đã nghỉ ngơi…”
“Không sao.” Chung Niệm Nguyệt xua xua tay nghĩ thầm, nghỉ ngơi rồi thì càng tốt.
Cung nhân nghe thấy vậy cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ bồi Chung Niệm Nguyệt đi ra cửa.
Chỉ là vừa bước ra khỏi cửa, Chung Niệm Nguyệt với nàng ấy đường ai nấy đi, nàng đi một hướng ngược lại. Cung nhân nhìn thấy mà cảm thấy choáng váng. Không phải tiểu thư đi tìm bệ hạ sao? Vậy…vậy…
Cung nhân đứng tại chỗ nuốt nước miếng, sau đó mới miễn cưỡng xoay người rời đi.
Chung Niệm Nguyệt đi dạo hết một nén nhang, sau đó mới đi tới chỗ nghỉ ngơi của Tấn Sóc Đế.
Đúng thật là Tấn Sóc Đế đã nghỉ ngơi, đèn bên trong đã tắt hết.
Đương nhiên cung nhân và Cấm Vệ đứng canh gác bên ngoài biết Chung Niệm Nguyệt, Cấm Vệ hỏi: “Có cần phải đánh thức bệ hạ không tiểu thư?”
Chung Niệm Nguyệt lắc đầu, nói: “Ta sẽ tự đánh thức bệ hạ.”
Cấm vệ gật đầu, nhẹ nhàng mở cửa ra.
Cung nhân đứng bên cạnh hành lễ, đưa lò sưởi tay cho Chung Niệm Nguyệt, nói: “Ban đêm trời lạnh, tiểu thư cầm đi.”
Chung Niệm Nguyệt cũng không từ chối, cầm lấy bước vào trong.
Chỉ duy nhất Mạnh công công có nét mặt kỳ lạ nhìn Chung Niệm Nguyệt, trong nhất thời ông không biết nên cản lại hay không.
Nếu cản lại…bệ hạ vẫn đang đợi ở bên trong, không biết đã chờ được bao lâu.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Mạnh công công vẫn nhịn xuống.
Chung Niệm Nguyệt đã quen thuộc với bố trí ở đây, vì vậy nàng quen cửa quen nẻo lướt qua bình phong, đi thẳng vào phòng trong.
Sau khi bước vào, nàng nhịn không được mà cau mày.
Hôm qua khi nàng tới, bên ngoài không có một cái ghế dư thừa nào, thì ra là đặt hết ở phòng trong. Đúng là kỳ lạ, tại sao cung nhân ở đây lại không lanh lợi chút nào vậy?
Chung Niệm Nguyệt chỉ lo nhìn ghế, hơn nữa bên trong phòng lại vô cùng tối, chỉ có thể nương theo ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào.
Một tiếng ‘phanh’ nhỏ vang lên.
Chung Niệm Nguyệt đụng phải cái giá cắm nến.
Cái giá cắm nến kia cao hơn nửa người, nó lung lay hai cái, ngay cả đồ trang trí treo trên đó cũng rớt xuống.
Chung Niệm Nguyệt: “…”
Tấn Sóc Đế nằm trên giường: “…”
Tấn Sóc Đế nhướng mày, cong ngón tay lại.
Nàng đụng trúng cái gì sao?
Có bị thương không?
Trong lòng Tấn Sóc Đế vừa cảm thấy lo lắng vừa cảm thấy buồn cười.
Người giống như Niệm Niệm, đúng là không thể nào làm chuyện xấu được. Chỉ là không biết nàng có bị đau không.
“Sớm biết vậy đã mang nến vào.” Chung Niệm Nguyệt nhỏ giọng nói.
Tấn Sóc Đế rất muốn đứng dậy, đỡ lấy nàng.
Chỉ là hắn cố gắng nhịn xuống.
Một lần nữa, Chung Niệm Nguyệt đã thích ứng được với ánh sáng này, lúc này mới di chuyển bước chân, từng bước từng bước, không biết qua bao lâu, mới đi tới được mép giường của Tấn Sóc Đế.
Một nửa màn che được vén lên.
Chung Niệm Nguyệt rũ mắt xuống, có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của Tấn Sóc Đế.
Chung Niệm Nguyệt thở dài nói: “Đúng là mệt thật.”
Dứt lời, nàng nhìn chằm Tấn Sóc Đế một lát.
Lúc này Tấn Sóc Đế mới phát hiện, thì ra khi tiểu cô nương bước vào phòng nói nhiều như vậy là vì muốn thử xem hắn đã ngủ hay chưa.
Đợi một lát, Chung Niệm Nguyệt li3m môi, tay sờ sờ mép giường muốn ngồi xuống.
Chỉ là nàng vừa đặt tay xuống, thì lại chạm trúng tay của Tấn Sóc Đế.
Xúc cảm ấm áp khiến cho nàng giật mình.
Chung Niệm Nguyệt ngừng một lát, rồi mới nói: “Tư thế ngủ này không tốt.”
Tấn Sóc Đế thực sự bị nàng làm cho tức giận mà bật cười.
Hắn phải cố hết sức mới có thể đè nén dục v0ng muốn nắm lấy tay nàng.
Một lần nữa Chung Niệm Nguyệt sờ sờ mép giường, rồi mới ngồi xuống.
Nàng nhỏ giọng gọi: “Bệ hạ.”
Gọi một tiếng, không nghe thấy hắn trả lời.
Nàng chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng gió, tiếng côn trùng kêu ngoài cửa sổ, còn có tiếng hít thở đều đặn của Tấn Sóc Đế.
Chung Niệm Nguyệt lại gọi thêm một vài tiếng nữa.
Cổ họng Tấn Sóc Đế vang lên một một tiếng nhỏ, giống như là nói mớ khi đang ngủ: “Ừ?”
Lúc này Tấn Sóc Đế lại nghe thấy một tiếng ‘bộp’ vang lên.
Hắn làm nàng sợ?
Sợ tới mức đá trúng cái ghế bên cạnh?
Nhưng rất nhanh giọng nói Chung Niệm Nguyệt vang lên, nàng nói: “Bệ hạ, sau khi trở về kinh thành, ta muốn ăn một đĩa thịt anh đào, sẽ không quá phận chứ?”
Tấn Sóc Đế: “…Ừ.”
Nếu là một việc nhỏ như vậy, chỉ cần nàng nói thẳng với hắn thì chắc chắn hắn sẽ đồng ý.
“Bệ hạ, ta thích vàng, sinh thần lần tới, bệ hạ đừng đưa thơ tranh cho ta nữa, mà hãy đưa ta nhiều vàng một chút, sẽ không quá phận chứ?”
Tấn Sóc Đế: “…”
Tấn Sóc Đế: “Ừ.”
Chung Niệm Nguyệt: “Bệ hạ, mẫu thân ta rất thương ta, là mẫu thân tốt nhất trên thiên hạ, phụ thân ta là người chính trực, huynh trưởng cực kỳ thông minh, có khát vọng rất lớn đối với đất nước này. Nếu có một ngày ta phải chết, bệ hạ thay ta bảo vệ Chung gia sẽ không quá phận chứ?”
Tấn Sóc Đế không nhịn được hơi cau mày.
Hắn nắm chặt tay lại, nhất thời không trả lời nàng.
Nàng nói cái gì?
Nếu có một ngày phải chết?
Tại sao lại chết?
Sao hắn có thể nhìn nàng chết được chứ?
Chung Niệm Nguyệt: “Bệ hạ?”
Tấn Sóc Đế mím môi, nhưng vẫn thấp giọng trả lời: “Ừ.”
Chỉ là âm thanh lần này đã to hơn một chút, không còn mơ hồ như hồi nãy nữa.
Chung Niệm Nguyệt tiếp tục nói: “Qua hai tháng nữa, ta sẽ làm lễ cập kê. Bệ hạ nhất định phải mời một người thật lợi hại để chải tóc cho ta, như vậy ta mới có thể diện. Sẽ không quá phận chứ?”
“Ừ.”
Hắn nhất định sẽ tìm một người có thân phận tôn quý tới cho nàng.
Chung Niệm Nguyệt hơi cúi người xuống, khoảng cách lại gần với Tấn Sóc Đế hơn một chút.
Nàng nhìn chằm chằm khuôn mặt của hắn, nói nhỏ: “Ta cũng rất thích bệ hạ cưng chiều ta, cha mẹ của ta cũng như vậy, nhưng lại có chút không giống nhau. Nói tóm lại là rất thích, cho nên bệ hạ nhất định phải cưng chiều ta càng lâu càng tốt, ta sẽ không phải sợ hãi bất cứ điều gì.”
Tại sao nàng lại không cần độc sủng?
Niệm Niệm, chỉ cần nàng muốn mà thôi.
Lông mi Tấn Sóc Đế động đậy.
“À, cái đồ trang trí trên bàn của bệ hạ cũng phải cho ta.”
“Còn có cái gì nhỉ…hình như quên rồi. Biết sớm vậy đã viết đã viết ra giấy.”
Tấn Sóc Đế: “…Ừ.”
Chung Niệm Nguyệt: “Sinh thần năm nay, sinh thần năm sau, còn có năm sau sau nữa, bệ hạ đều phải ăn sinh thần với ta. Chỉ là bệ hạ đừng kêu lão sư dạy ta viết Thiên Tự Văn bằng lối chữ thảo nữa, thực sự rất khó viết. Năm nay, bệ hạ đổi lễ vật khác được không?”
Chung Niệm Nguyệt: “À còn nữa, ta là một người rất coi trọng mặt mũi. Nếu có một ngày nào đó bệ hạ không cưng chiều ta nữa, thì cũng đừng không cho ta thể diện…”
Tấn Sóc Đế không trả lời.
Trong lúc mơ màng trả lời, Niệm Niệm sẽ nhớ sao?
Thực ra hắn muốn mở mắt ra nói với nàng, nàng sẽ mãi mãi ở trong lòng của trẫm, ngày đó chắc chắn sẽ không bao giờ xảy ra.
Hắn trường tình với triều chính.
Cũng trường tình với Niệm Niệm.
Chung Niệm Nguyệt đợi nửa ngày vẫn không thấy hắn trả lời, nàng không nhịn được cúi sát lại một chút, muốn nhìn rõ mắt của Tấn Sóc Đế có mở không.
Chỉ là vẫn không thể nhìn thấy rõ được.
Hơi thở của nàng không nhẹ không nặng phà vào mặt Tấn Sóc Đế.
Tấn Sóc Đế từng ngửi thấy mùi hương này trên xiêm y của nàng.
Mà bây giờ mùi hương này càng đậm hơn so với xiêm y, cảm giác ngọt ngào hơn không ít.
Tấn Sóc Đế không nhịn được mở mắt ra, ôm lấy eo Chung Niệm Nguyệt, cố ý hỏi nàng: “Hơn nửa đêm không ngủ được, ngươi đến giường trẫm làm gì?”
Chung Niệm Nguyệt sợ tới mức run rẩy, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.
Nàng nói: “Đương nhiên là học theo bệ hạ.” “Bệ hạ mau thả ta ra.”
Sao Tấn Sóc Đế có thể buông ra được?
Nửa đêm lẻn vào phòng hắn, học theo hắn, một mình nói lẩm bẩm, thực sự rất đáng yêu. Khiến cho tim của hắn muốn mềm nhũn ra.
Tấn Sóc Đế rũ mắt xuống, che đi dục v0ng trong ánh mắt, hắn nói: “Niệm Niệm đừng nhúc nhích.”
Hắn muốn xem thử, vừa rồi nàng đụng trúng có sao không.
Tấn Sóc Đế một tay đè nàng lại, một tay vuốt gò má của nàng.
Chung Niệm Nguyệt bị sờ tới mức cảm thấy ngứa.
Lại cảm thấy có chút kỳ lạ.
Lúc đầu nàng không nghĩ gì nhiều nhưng sau khi nghe Lạc Nương nói vậy nàng mới cảm thấy xấu hổ.
Chung Niệm Nguyệt vội vàng nói: “Bệ hạ đừng nhúc nhích!” Nàng hỏi: “Vừa nãy ta nói gì, bệ hạ đã nhớ hết chưa?”
Đã nhớ hết chưa sao?
Tấn Sóc Đế trầm mặt, trong lòng cảm thấy có dự cảm không tốt.
Tấn Sóc Đế trầm giọng nói: “Thắp đèn.”
Đồng thời hắn đỡ lấy Chung Niệm Nguyệt, sau đó ngồi thẳng lưng lên, mái tóc đen như mực rủ xuống vai, trung y trên người cũng xộc xệch, lộ ra một mảng ngực cường tráng.
Hắn vừa nói xong, thực sự có người trong bóng tối đang mò mẫm để thắp đèn.
Người đó mồ hôi rơi đầy đầu, khom lưng nói: “Thần…thần làm đúng chưa ạ? Thần làm việc này không được tốt cho lắm. Không thì để thần gọi cung nhân bước vào?”
Tấn Sóc Đế: “…”
Hắn thực sự tức giận tới mức bật cười.
Động tĩnh của Niệm Niệm quá lớn, hắn lại chỉ tập trung tới Niệm Niệm, chỉ một lòng suy nghĩ về những yêu cầu của Niệm Niệm, nên không biết được có người đi theo sau nàng bước vào.
Vậy người này là ai?
Bên cạnh đế vương luôn có một vị sử quan, phụ trách ghi chép lại ký lục hằng ngày của đế vương để lưu truyền cho con cháu đời sau.
Đó chính là ký lục sử quan!
Tấn Sóc Đế cười như không cười mà nhìn Chung Niệm Nguyệt: “Sợ trẫm đồng ý rồi không nhận? Niệm Niệm thật thông minh, còn nhớ rõ mang theo sử quan tới. Người biết, hắn sẽ ghi lại từng câu từng chữ không? Niệm Niệm không sợ sẽ lưu truyền tới đời sau à, hậu nhân sẽ cười Niệm Niệm, vì nửa đêm còn muốn ăn thịt anh đào, còn không thích viết Thiên Tự Văn sao?”
Chung Niệm Nguyệt nói rất có lý: “Bệ hạ còn không sợ chữ viết như chó mèo của ta treo trên tường, để cho ai cũng chiêm ngưỡng, thì ta có gì phải sợ?”
Tấn Sóc Đế buồn cười nhéo lấy má của nàng.
Sau đó đưa tay về phía sử quan: “Mang lại đây, cho trẫm xem thử.”
Sử quan kia cười miễn cưỡng bước tới: “Thần không kịp nhớ, cũng chỉ nhớ đại khái, sau khi trở về không biết nên ghi chép làm sao.”
Chung Niệm Nguyệt ngẩng đầu lên.
Khoan đã.
Tại sao cảnh Tấn Sóc Đế ôm lấy eo nàng, lại được phát họa trên mặt giấy? Tại sao ngươi lại vẽ cái này?