Nàng ta cho rằng bản thân đã tránh được một kiếp, không nhịn được mà hỏi: "Tiểu thư lúc nãy ở chỗ này sao?"
Đầu óc nàng ta quay cuồng, dường như có cái gì đó đập mạnh vào đầu.
Nếu Huệ phi cùng Thái Tử biết...
Còn chưa đợi Tô Khuynh Nga suy nghĩ thêm, thị vệ kia liền cười lạnh nói: "Ngươi có tư cách để biết việc này?"
Dứt lời, hắn liền bịt miệng nàng ta lại: "Mang đi."
Lúc này Tô Khuynh Nga mới cảm thấy có gì đó không đúng, mắt trợn to hiện đầy vẻ ngạc nhiên, gắng sức giãy giụa.
Không phải đã tha cho nàng ta rồi sao?
Có phải Chung Niệm Nguyệt lại nói gì nữa không?
Nhất định là nàng cũng trọng sinh nếu không tại sao nàng ta lại thất bại như vậy?
Tô Khuynh Nga trừng mắt, phẫn nộ nhìn chằm chằm vào cánh cửa, chỉ là nàng ta có cố gắng giãy giụa nhưng vẫn không thoát ra được.
Chung Niệm Nguyệt sau khi ngủ dậy thì mới biết được rằng hôm nay bọn họ sẽ khởi hành về kinh thành.
Nàng không nhịn được hỏi: "Đã bắt được người hạ độc chưa?"
Mạnh công công nói: "Sáng sớm hôm nay đã bắt được."
Chung Niệm Nguyệt cảm thấy cực kỳ tức giận!
Nàng nghiến răng, nghĩ thầm tên chó chết này khiến bà đây khổ sở nhiều ngày như vậy!
"Giết?" Chung Niệm Nguyệt hỏi.
Mạnh công công ngừng lại: "Không giết nhưng...tiểu thư không nên nhìn, sợ là sẽ gặp phải ác mộng."
Mạnh công công nói xong không nhịn được mà nghĩ thầm trong bụng, tiểu cô nương này thật sự rất kỳ lạ.
Chung tiểu thư khi còn nhỏ vào cung đã bệ hạ dọa sợ, lúc đó ông có chút không thích tiểu thư, cho rằng nàng vừa yếu ớt lại còn kiêu căng.
Nhưng hôm nay ngược lại, ông sợ những thứ này làm bẩn mắt tiểu thư, sợ tiểu thư bị dọa mà khóc.
Hạ nhân hầu hạ Chung Niệm Nguyệt mặc xiêm y, còn mặc thêm cả áo choàng bên ngoài.
"Đi thôi." Chung Niệm Nguyệt nói.
Nàng có chút muốn trở về.
Vì lúc đó sẽ không cần ngày nào cũng phải uống thuốc.
"Nếu không tiểu thư chờ bệ hạ..." Mạnh công công nói.
Chung Niệm Nguyệt lại ngồi xuống: "Được." Nàng thoải mái đồng ý.
Hạ nhân đứng bên cạnh không khỏi có chút kinh ngạc mà nhìn nàng, thầm nghĩ Chung tiểu thư này đúng thật là "cậy sủng sinh kiêu". Nếu đổi lại là một vị nương nương nào đó, sao có thể dám làm phiền bệ hạ làm chính sự? Đương nhiên là phải từ chối để tạo chút thanh danh tốt.
Tấn Sóc Đế đúng là có việc cần giải quyết nhưng hắn đi chưa tới nửa nén hương đã trở về.
Hắn cũng không hỏi tại sao Chung Niệm Nguyệt lại ngồi bất động ở đó, mà lập tức bước đến, bế Chung Niệm Nguyệt lên.
"Đã uống thuốc chưa?" Tấn Sóc Đế hỏi.
"Ân."
"Hôm nay ngoan vậy sao."
Nói xong, Tấn Sóc Đế bế nàng tới cổ kiệu.
Hạ nhân liền nâng kiệu lên đi thẳng ra ngoài, lúc đi ngang qua tiền sảnh, Chung Niệm Nguyệt nghe thấy âm thanh gào khóc của quan huyện, từng câu từng chữ nói rõ tội lỗi của ông ta không che giấu một chút nào.
Ông ta bị điên rồi?
Chung Niệm Nguyệt vén màn kiệu lên, muốn nhìn ra bên ngoài.
Tấn Sóc Đế lại đè tay nàng lại, ôn nhu nói: "Đừng nhìn, người này nước mắt nước mũi chảy giàn giụa nhìn rất khó coi."
Chung Niệm Nguyệt suy nghĩ, có khi ông ta còn tè cả ra quần.
Tấn Sóc Đế ngừng lại một chút, giống như lo lắng Chung Niệm Nguyệt cảm thấy nhàm chán, liền hỏi: "Niệm Niệm biết tại sao ông ta lại thẳng thắn thú nhận mà không che dấu chút nào không?"
Chung Niệm Nguyệt chần chờ một lát: "Là vì...nếu người hạ độc kia bắt được từ phủ ông ta. Vậy so với việc nhận tội hành thích vua thì tham ô tiền bạc, bốc lột người dân thì có là gì đâu?"
Giống như việc ngươi trộm một ngàn lượng, người khác lại nói ngươi giết người. Hắn không thể nào biện minh cho bản thân, vì để chứng minh hắn không nói sai thì trước tiên hắn phải nó ra được tội của mình.
Tấn Sóc Đế thấp giọng nói: "Niệm Niệm thật thông minh."
Chung Niệm Nguyệt liếm môi, cảm thấy có chút ngượng ngùng khi được khen nhưng nghĩ lại nàng việc gì cần phải ngượng chứ? Nàng đã uống thuốc độc! Còn phải chịu khổ mấy bữa liền! Tương lai còn bị cẩu nhi tử của hắn giết chết!
Chung Niệm Nguyệt liền lấy lại tự tin.
Nàng trả lời dõng dạc: "Phải!"
Thật ra chuyện này cùng không tính là phức tạp, đối với Tấn Sóc Đế mà nói thì việc này cũng chỉ là chút việc nhỏ.
Tới phủ quan huyện chủ yếu là muốn câu ra tên hạ độc và kẻ tham ô, cuối cùng một lưới bắt cả hai, tiết kiệm được chút công sức.
Lúc này bên ngoài cỗ kiệu có người đang đi tới.
"Phụ hoàng."
Giọng nói của hắn ta nghe không giống như Kỳ Hãn, vậy chính là Đại hoàng tử.
Đại hoàng tử nói: "Nhi thần đã lục soát ra vàng bạc, còn có...cái tráp này."
"Ừ." Tấn Sóc Đế nhàn nhạt đáp rồi đưa tay ra nhận lấy tráp đó.
Cái tráp rất nặng, bên trong đều là những thứ quý giá mà quan huyện lấy được từ chỗ phú hộ, như là ly châu của dị quốc, chén lưu ly, đá mắt mèo,...còn có cả Đông châu hôm trước.
Đối với người trong hoàng cung mà nói những thứ này cũng không gì hiếm lạ.
Đại hoàng tử vừa nghĩ thầm, liền thấy cánh tay phụ hoàng di chuyển, đặt cái tráp kia vào trong cỗ kiệu nói: "Muốn chơi không?"
Bên trong có người vươn tay ra, khó khăn cầm lấy cái tráp đó.
Cổ tay của nàng yếu ớt dường như không có chút sức lực nào.
Hắn ta nghe thấy phụ hoàng cười khẽ nói: "Chọn đài vài thứ để chơi, còn lại Mạnh công công sẽ đưa về phủ cho ngươi."
Đại hoàng tử ngẩng đầu lên, trong mắt ẩn chứa sự tức giận
Đoàn người bọn họ nhanh chóng đi tiếp, không bao lâu liền tới cổng.
Bên ngoài đã xếp thành hàng dài.
Chung Niệm Nguyệt nghe thấy giọng nói ngọt ngào của tiểu cô nương: "Thư đồng của ta đâu?"
"Thư đồng Quận chúa là ai?"
"Nàng là nữ nhi Tô gia, tên là Tô Khuynh Nga."
Người trả lời ngừng lại một chút, cười nói: "Vị Tô tiểu thư này không biết tại sao lại không thấy bóng dáng. Quận chúa cứ về trước, nếu tìm thấy người chúng ta sẽ đưa nàng ta về kinh thành."
Lúc này Quận chúa mới xoay người rời đi.
Ánh mắt Chung Niệm Nguyệt lóe sáng.
Tô Khuynh Nga vậy mà không thấy? Hay đã bị Tấn Sóc Đế xử trí rồi?
Chung Niệm Nguyệt không nhịn được vén màn lên, muốn nhìn vẻ mặt của Tấn Sóc Đế.
Chẳng lẽ trong truyện, nàng xem thiếu tình tiết nào à? Hay là Tấn Sóc Đế mới lại vai phản diện lớn nhất? Nếu không sao nữ chính bị xóa sổ nhanh vậy?
Tấn Sóc Đế đè lại màn, thấp giọng nói: "Ngươi không được ra gió lạnh, ráng nhịn một chút đi." Hắn chỉ cho rằng nàng tính tình tiểu cô nương, muốn ra ngoài chơi.
Đến khi cô kiệu hạ xuống, vẫn là Tấn Sóc Đế bế nàng lên xe ngựa, cảnh này đập vào mắt đám "hoàng thân quốc thích", ánh mắt ai cũng tràn ngập sự kinh ngạc.
Bọn họ không nhịn được nhỏ giọng nói: "Bọn họ đồn rằng bên cạnh bệ hạ nhiều thêm một tiểu cô nương, ban đầu ta còn không tin nhưng giờ lại tận mắt nhìn thấy."
"Đó là tiểu thư nhà ai?"
"Không biết...."
Xe ngựa bắt đầu lăn bánh về phía trước, che đi những giọng nói nhỏ đó.
Cũng lúc này Chung Niệm Nguyệt mới nhận ra rằng còn thiếu một người.
"Thái Tử đâu?" Chung Niệm Nguyệt hỏi.
Tấn Sóc Đế không chút dấu vết hơi nhíu mày: "Niệm Niệm thích Thái Tử?"
Chung Niệm Nguyệt: "Không thích."
Tấn Sóc Đế lúc này mới cười nói: "Ừ. Thái Tử ở lại đây, phụ trách an bày công việc cho người dân."
Trong lòng Chung Niệm Nguyệt thầm nghĩ, vậy thì quá là tốt rồi.
Lúc này về kinh thành lại tuyệt biết bao nhiêu!
Tốt nhất là để hắn ở đây mười ngày nửa tháng.
Chung Niệm Nguyệt nhìn Tấn Sóc Đế vui vẻ mà cười.
Sau khi Chung Niệm Nguyệt trúng độc, hắn vẫn chưa thấy nàng cười như vậy.
Nếu nàng cười tươi hơn nữa, sẽ như thế nào?
Ánh mắt Tấn Sóc Đế rơi xuống nụ cười của nàng, nhàn nhạt nói: "Mạnh Thắng."
Mạnh Thắng lập tức lại gần: "Bệ hạ?"
Tấn Sóc Đế: "Thôn trang ở ngoại ô lúc trước, đi vòng sang bên đó."
Mạnh Thắng không hiểu lý do tại sao nhưng vẫn đáp lại. Đây là bổn phận của nô tài.
Tuyết ở thôn trang bên kia bởi vì đại tuyết mấy ngày qua mà càng thêm dày đặc, chờ đến khi đoàn xe đi qua, đám "hoàng thân quốc thích" không chịu được cái lạnh mà run rẩy, người co lại mà nói: "Đại tuyết lớn như vậy, người dân ở đây làm thế nào để vượt qua?"
"Bệ hạ mang chúng ta lại đây là muốn cho chúng ta biết sao?"
"Không lẽ là muốn chúng ta quét tuyết sao, hôm qua Lương thế tử còn bị ngã sưng cả mông."
Lúc này Tấn Sóc Đế không nhanh không chậm mà hỏi: "Niệm Niệm muốn ra ngoài chơi trượt tuyết không?"
Chung Niệm Nguyệt nghe thấy liền nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy ở phía trên khe núi, đặt một ván gỗ lớn.
Chung Niệm Nguyệt ngẩn người.
Tấn Sóc Đế vậy mà nhớ rõ?
Nàng đúng là rất muốn chơi, mấy ngày vừa qua thật sự rất buồn chán!
Nhưng...Chung Niệm Nguyệt lại nhìn về tấm gỗ kia.
Thầm nghĩ cái này có hơi cộm mông nhỉ?
Suy nghĩ này vừa hiện lên, Tấn Sóc Đế liền bế nàng xuống xe ngựa, chậm rãi đi tới khe núi.
Bọn họ đã chờ được một lúc, còn chưa nghe thấy được bệ hạ ra lệnh xuống dưới quét tuyết thì lại nghe được tiếng hét của một tiểu cô nương...sợ hãi?
Tiếng hét sợ hãi qua đi rất nhanh liền chuyển thành tiếng cười.
Tấn Sóc Đế ôm Chung Niệm Nguyệt vào lòng ngực, một tay cầm lấy dây thừng đã cột chặt với tấm ván, chân dùng một chút lực, hai người ngồi trên tấm ván mà trượt xuống.
Gió thổi mạnh tới nhưng đều bị tay áo của Tấn Sóc Đế chắn lại.
Hắn không có cảm giác gì, chỉ là đôi mắt phượng hơi nheo lại, đuôi mắt lộ ra một vòng cung sắc bén.
Chung Niệm Nguyệt được che kín không một chỗ hở, ánh mắt len lỏi nhìn ra bên ngoài, ngoại trừ nhìn thấy ngọn núi ở phía xa cùng đoàn xe cách đó không xa thì gần hơn chính là cổ tay của Tấn Sóc Đế đang giữ chặt lấy nàng.
Cổ tay nam nhân mạnh mẽ hữu lực, gió lạnh thổi tới cổ tay hiện lên một chút gân xanh, giống như một ngọc bích tinh xảo.
Chung Niệm Nguyệt nheo mắt lại.
Không khí trong lành tràn vào phổi.
Từ chỗ trên cao trượt xuống thực sự rất kích thích.
Tới lúc sắp chạm đất, Tấn Sóc Đế duỗi đôi chân dài ra liền đứng được trên mặt đất.
Nhưng sợi tóc đang bay cũng dần dần hạ xuống.
Bọn họ đã đứng ổn định.
Từ trước tới nay Chung Niệm Nguyệt chưa từng được trượt tuyết.
Mọi người ngơ ngác nhìn vị đế vương trẻ tuổi kia.
Hắn từ trên đỉnh núi phủ đầy tuyết trắng trượt xuống, giống như một mãnh thú khiến bọn họ bất giác nhớ lại dáng vẻ hắn cưỡi trên lưng ngựa. Vẫn khốc liệt khiến người khác sợ hãi.
Chỉ là hôm nay trong ngực mãnh thú đó lại ôm một người giống như một bảo vật dễ vỡ.
Trong phủ quan huyện.
Chờ tới khi Kỳ Hãn an bài xong mọi thứ thì lúc ra ngoài đã không còn ai.
"Phụ hoàng đi rồi?"
"Vâng điện hạ...đã đi rồi."
"Vậy biểu muội đâu?"
"Cũng, cũng đi rồi."
Sắc mặt Kỳ Hãn trầm xuống.
Không thấy Chung Niệm Nguyệt liền cảm thấy khó chịu.
Phụ hoàng cứ như vậy mà mang nàng đi?
Biểu muội thực sự rất sợ phụ hoàng.
Nàng hằng ngày đều ở cùng phụ hoàng, sẽ áp lực tới mức nào?
Mấy ngày qua, nàng không thể nhìn thấy mặt hắn, có hay không sẽ buồn khóc?
Kỳ Hãn càng nghĩ càng cảm thấy buồn bực, nhịn không được mà đánh một quyền vào cây cột.