Chung Niệm Nguyệt được như ý nguyện ăn những món mà nàng đã yêu cầu, chỉ là vẫn như cũ ăn không được nhiều.
Cung nhân hầu hạ nàng rửa tay, súc miệng sau đó lại mang áo choàng tới mặc vào cho nàng, bồi nàng ra ngoài điện đi đi lại lại.
Đương nhiên Tấn Sóc Đế vẫn ở lại bên trong điện.
Tấn Sóc Đế nhàn nhạt nói: “Đúng là không thể ngồi im một chỗ.” Nhưng cũng không có ý muốn giữ nàng lại.
Mạnh công công âm thầm thở dài.
Đúng là càng ngày bệ hạ càng dúng túng với tiểu thư hơn rồi.
Lúc này hạ nhân của Kỳ Hãn mới quay trở lại báo cáo, hắn ta thở hổn hển nói: “Không biết ai là tiểu thư đã đi đâu, mới sáng sớm đã rời phủ.”
“Đi với Cẩm Sơn Hầu? Hay là Chu tiểu thư?” Kỳ Hãn thấp giọng tự hỏi hai câu nhưng sau đó là tự mình phủ nhận: “Sao nàng có thể dậy sớm như vậy chỉ vì bọn họ được?”
Kỳ Hãn cau mày, quay đầu sang tiểu giám đứng bên cạnh: “Hiện tại đã là giờ nào rồi?”
Tiểu thái giám nói: “Thưa điện hạ, đã gần trưa.”
“Thi đình chắc cũng sắp kết thúc rồi…..đi thôi.” Kỳ Hãn thấp giọng nói, một bước lại một bước đi thẳng tới Võ Anh Điện.
Bên trong Võ Anh Điện cực kỳ yên tĩnh, có vô số cấm vệ tuần tra, canh gác, có thể nhìn thấy được kỳ thi đình này quan trọng như thế nào.
Cung nhân cùng cấm vệ đều có xiêm y thống nhất theo quy định trong cung, màu sắc tương ứng một xanh một đỏ. Nhưng giữa một đám người xanh đỏ này chỉ có duy nhất một thân ảnh màu cam, có thể mơ hồ nhìn thấy hoa mẫu đơn thêu trên xiêm y, mẫu đơn sum xuê khiến cho thân ảnh kia càng thêm linh động rực rỡ nhưng lại không mất đi vẻ hoa lệ.
Trong chốc lát, đã có thể thu hút hết tất cả ánh mắt của mọi người.
Bước chân Kỳ Hãn ngừng lại.
Bóng lưng kia có chút quen thuộc nhưng trong nhất thời hắn không nhận ra.
Đó là….biểu muội?
Còn chưa đợi Kỳ Hãn biết được là ai, thì có cung nhân đi bên cạnh bóng lưng đó thì thầm vài câu, sau đó đoàn người liền đi tới cửa sau bước vào Võ Anh Điện.
Kỳ Hãn chỉ có thể đè suy nghĩ xuống, chậm rãi đi về phía trước.
Cung nhân nhìn thấy hắn, cũng chỉ đưa hắn tới thiên điện ngồi chờ.
Một lát sau, Kỳ Hãn mới biết được, phụ hoàng không chỉ truyền lời cho một mình hắn mà còn có cả Đại hoàng tử và Tam hoàng tử.
“Đại ca, Tam đệ.” Kỳ Hãn lấy phong thái Thái Tử lên tiếng chào hỏi trước.
Ba người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng bọn họ đều biết tuổi của bọn họ khác nhau, nhưng bây giờ đều đã được phân chia sự vụ, mà hôm nay diễn ra thi đình, tất cả bọn họ đều có mặt ở đây thì có nghĩa bọn họ đã chính thức bước vào triều đình….
Bọn họ ngồi trên ghế, cũng không còn giương cung bạt kiếm như xưa nữa.
Nhìn ngoài mặt lại có chút giống huynh đệ tình thâm.
Thậm chí Đại hoàng tử còn lên tiếng quan tâm: “Cổ và cằm Thái Tử bị sao vậy?”
Mặt Kỳ Hãn không chút thay đổi: “Ngã.”
Tam hoàng tử vốn muốn cười nhạo hắn, rõ ràng là bị phụ hoàng đánh, nhưng nghĩ đến huynh hữu đệ cung lại phải cố gắng nhịn xuống.
*Huynh hữu đệ cung: Anh em hòa mục thân ái tôn kính lẫn nhau.
Ba người bọn họ bằng mặt mà không bằng lòng ngồi ở đó, qua nửa canh giờ mới có cung nhân dẫn bọn họ bước vào điện.
Một vài vị đại học sĩ đang xét duyệt bài thi, đến khi bọn họ ngồi xuống thì những bài thi đã được xét duyệt sẽ đưa tới tay bọn họ, bọn họ sẽ cùng nhau xem qua.
Lúc này Tam hoàng tử mới cảm thấy chuyện này có chút phiền phức.
Mấy năm nay hắn ta đối với việc đọc sách có chút xao nhãng, nên không biết được bài thi của đám cống sinh này là tốt hay xấu.
“Thần cho rằng bài này là hay nhất, cái này là thứ hai, còn cái này là…” Tiền đại học sĩ theo thứ tự đưa bài thi qua: “Ba vị điện hạ nghĩ sao?”
Ông vừa nói xong thì có cung nhân đi xuống mang tất cả những bài thi lên cho Tấn Sóc Đế.
Tấn Sóc Đế lật lật, để sang một bên.
Lúc này Chung Niệm Nguyệt đứng phía sau bình phong cũng cảm thấy có chút tò mò, nghiêng nghiêng đầu, muốn nghe thử ba người kia sẽ nói như thế nào.
Đại hoàng tử nói: “Bài thi này viết rất hay, nên đạt được đầu bảng.”
Theo sát là Thái Tử: “Bổn cung thì lại cho rằng bài thứ hai hay hơn, chiếc lược rõ ràng, lập luận sắc bén…”
Khi tới phiên Tam hoàng tử, hắn ta nghẹn họng nửa ngày: “…..Ừ, đúng vậy.”
Chung Niệm Nguyệt nghe tới đây, trong đầu nàng liền hiện lên hình ảnh Trương Phi nói: Ta cũng vậy.
Thiếu chút nữa nàng liền bật cười thành tiếng.
Bình thường không chịu học hành, Tam hoàng tử bây giờ đúng là ngay cả rắm cũng không dám thả.
Chung Niệm Nguyệt đã cố gắng kiềm chế nhưng vẫn có chút âm thanh lọt ra ngoài.
Thanh âm của thiếu nữ rất khác, vừa trong trẻo lại ngọt ngào, chữ có chữ không truyền vào tai bọn họ, có chút không phù hợp với đại điện nghiêm túc này.
Những cống sinh ở đó nghĩ thầm, không biết cung nhân nào to gan lại dám châm biếm hoàng tử.
Thái Tử nghe thấy âm thanh, ánh mắt khẽ động.
Là bóng lưng vừa nãy sao?
Tam hoàng tử cũng nghe thấy âm thanh, sắc mặt hắn ta có chút xấu hổ, nhưng vẫn cố gắng đè nén cơn giận, từ trong miệng phun ra ba chữ: “Chung Niệm Nguyệt…”
Hắn ta nói nhỏ nên đương nhiên người khác không thể nghe thấy, nhưng Kỳ Hãn lại ngồi gần hắn ta nên nghe rất rõ ràng.
Kỳ Hãn hơi cau mày, sắc mặt trầm xuống, nhưng rất nhanh liền hòa hoãn lại….Chung Niệm Nguyệt thực sự đang ở phía sau bình phong?
Các Đại học sĩ vuốt vuốt chòm râu, quay người lại nhìn bình phong cúi thấp đầu nói: “Thỉnh bệ hạ quyết định.”
Lời này vừa nói ra, tiếng hít thở bên trong điện trở nên nặng hơn một chút.
Nhưng Tấn Sóc Đế ở phía sau bình phong vẫn chưa lên tiếng, hắn đứng dậy đi tới gần bình phong xách Chung Niệm Nguyệt trở về: “Xem cái gì?”
Chung Niệm Nguyệt: “Xem náo nhiệt.”
Tấn Sóc Đế cầm lấy ba bài thi đổi lại thứ tự rồi mới đưa cho cung nhân cầm ra ngoài. Hắn trầm giọng nói: “Ba bài trên cùng là tam giáp.”
Chung Niệm Nguyệt không nhịn được hỏi: “Trong ba bài vừa nãy ai hạng nhất ai hạng hai?”
Tấn Sóc Đế ngừng lại một chút, rồi mới trả lời: “Bài thứ hai được hạng nhất.”
Chung Niệm Nguyệt ngạc nhiên.
Vậy Thái Tử nói đúng sao?
Chung Niệm Nguyệt không nói nên lời.
Đều là do những nhi tử khác của Tấn Sóc Đế quá ngu ngốc, chỉ có thể làm nền cho Thái Tử….
Đại học sĩ cẩn thận cầm bài thi lên, mở phong thư, lộ ra tên từng người, đọc ra tên của tam giáp.
“Ngôn Cát, Phùng Trượng Dư, Chung Tùy An.”
Nghe thấy lời này, Chung Niệm Nguyệt liền cảm thấy yên tâm.
Tấn Sóc Đế xoa nhẹ đầu nàng, rồi mới bước chân đi ra ngoài.
Bọn họ chỉ nhìn thấy một góc áo của long bào, liền vội vàng quỳ xuống hành lễ: “Bệ hạ!”
Tấn Sóc Đế thấp giọng hỏi vài câu, sau đó chỉ Chung Tùy An là trạng nguyên, tiếp theo là Phùng Trượng Dư, cuối cùng là Ngôn Cát.
Sau khi chỉ tam giáp xong, Tấn Sóc Đế liền đứng dậy rời đi.
Sau đó Đại học sĩ đọc tiếp các thứ hạng còn lại, mấy ngày sau triều đình sẽ cho người truyền tin đi các nơi khác.
Vẻ mặt đám cống sinh đều vô cùng vui mừng, chỉ có ba vị hoàng tử sắc mặt có chút không tốt.
Sau khi Tấn Sóc Đế quay lại phía sau bình phong, thấp giọng nói: “Xem náo nhiệt đủ chưa?”
Chung Niệm Nguyệt lắc đầu: “Chưa đủ…ta còn chưa xem rõ. Bệ hạ, Thám Hoa có đẹp không?” Nghe nói Thám Hoa thời cổ đại đều là chọn người đẹp nhất từ trong đám cống sinh.
Tấn Sóc Đế: “…”
Khóe miệng Tấn Sóc Đế hơi nhếch lên, hắn nói: “Thì ra Niệm Niệm thích nam nhân tuấn mỹ?”
Chung Niệm Nguyệt mơ màng hỏi lại: “Ai mà không thích chứ?”
Tấn Sóc Đế: “….”
Mạnh công công đau khổ mà nghĩ thầm, tiểu thư ơi, ngài không nhìn thấy bệ hạ có chút không vui sao?
Chung Niệm Nguyệt nói: “Lần đầu gặp bệ hạ, không phải ta cũng đã khen bệ hạ rất tuấn mỹ mà.”
Mạnh công công hơi ngây người.
Đúng, đúng là có chuyện này.
Tấn Sóc Đế cũng được gợi lại ký ức.
Không tệ.
Khi đó tiểu cô nương còn khen hắn eo thon.
Khóe miệng Tấn Sóc Đế hơi giật giật nói: “Thám hoa cũng tạm được.” Hắn ngừng lại một chút, lại hỏi: “Niệm Niệm có muốn nhìn rõ mặt không?”
Chung Niệm Nguyệt liền cảnh giác.
Chẳng lẽ lại muốn nàng làm nũng sao?
Cũng không phải là không được….nhưng sao mà nàng phải nghe lời hắn như vậy chứ? Nhưng nếu không làm thì chẳng phải sẽ uổng phí cả ngày hôm nay sao?
Chung Niệm Nguyệt cười mỉm ngẩng đầu lên nói: “Bệ hạ đã cõng ai bao giờ chưa?”
Tấn Sóc Đế biết nàng sẽ không thành thật mà nghe lời hắn, nhưng hắn vẫn trả lời: “Chưa từng.”
“Bệ hạ cõng ta đi, như vậy ta sẽ cao hơn cũng có thể nhìn xa hơn một chút, ta sẽ nhìn ở phía trên bình phong….đảm bảo bọn họ không nhìn thấy ta.” Chung Niệm Nguyệt nói.
Khóe miệng Mạnh công công giật giật.
Lá gan của tiểu thư đúng là độc nhất vô nhị.
Tấn Sóc Đế cũng không từ chối, hắn không nhanh không chậm nói: “Niệm Niệm muốn thuyết phục trẫm bằng cách nào?”
Chung Niệm Nguyệt thành thục nắm lấy tay áo của hắn lắc lắc: “Bệ hạ tốt mà.”
Tấn Sóc Đế vẫn còn nhớ tới sự việc Thám Hoa, hắn rũ mắt cười nói: “Niệm Niệm nghĩ rằng cách này sẽ dùng được nữa sao?”
Chung Niệm Nguyệt ngừng lại, một chút xấu hổ cũng không có, rất nhanh liền thả tay áo hắn ra.
“Vậy ta không nhìn nữa, nếu hắn là Thám Hoa vậy thì sẽ ở lại kinh thành làm quan, hôm khác đi nhìn là được.”
Tấn Sóc Đế gật đầu nói: “Ừ, vậy ngày mai trẫm sẽ hạ lệnh cho Lại bộ, phái hắn đến Nhạc Châu làm quan.”
Chung Niệm Nguyệt: “….” “Vậy ca ca của ta thì sao?”
“Hắn vẫn ở lại trong kinh thành, trước tiên sẽ vào Văn Uyên Các.” Tấn Sóc Đế nói.
“Vậy sao. Thám hoa không phải là ca ca ta, ta cũng không còn gì lo lắng nữa. Bệ hạ ở lại chơi vui nha!” Chung Niệm Nguyệt vui vẻ nói.
Tấn Sóc Đế ngừng lại một chút, sau đó nhìn nàng cười.
Tuy rằng tiểu cô nương có chút kiều khí, nhưng vẫn vô cùng thông minh, đương nhiên hắn biết nàng sẽ không dễ dàng bị lừa.
Không sao. Tấn Sóc Đế nghĩ thầm.
Chung Niệm Nguyệt nói đi là đi, cung nhân chỉ có thể dẫn nàng ra ngoài. Đến khi nàng đi tới cửa sau, ba người Kỳ Hãn mới được gọi tới gặp Tấn Sóc Đế. Chung Niệm Nguyệt liếc mắt sang nhìn một cái, kinh ngạc nói: “Thái Tử bị đánh?”
Từ cằm tới cổ, đều là vệt đỏ.
Cung nhân không dám nghị vọng chuyện của chủ tử, chỉ lúng túng nói: “Nô tỳ không biết.”
Chung Niệm Nguyệt cũng không hỏi lại, xoay người rời đi.
Đến khi cung nhân quay trở lại bên cạnh Tấn Sóc Đế, hắn liền hỏi: “Vừa rồi tiểu thư nói với ngươi cái gì?”
Vừa nghe thấy những lời này, Kỳ Hãn không nhịn được ngẩng đầu lên.
Vừa rồi biểu muội thực sự ở đây!
Cung nhân thấp giọng nói: “Tiểu thư hỏi….hỏi Thái Tử có phải là…..có phải….”
Kỳ Hãn không nghĩ tới sẽ nghe thấy chính hắn, Tấn Sóc Đế cũng không nghĩ tới.
Trong ánh mắt cung nhân có chút lưỡng lự, nhưng mệnh lệnh không thể không nghe theo, chỉ có thể thấp giọng nói: “Có phải là bị đánh hay không?”
Tam hoàng tử không nhịn được nói: “Nàng mà cũng biết đau lòng cho người khác!”
Vừa nói xong, Thái Tử còn chưa kịp phản ứng lại nhưng phụ hoàng đã nhìn chằm chằm hắn ta, Tam hoàng tử vội vàng ngậm miệng lại, sợ rằng chút nữa cái danh lòng dạ hẹp hòi lại rơi lên người hắn ta.
Tấn Sóc Đế ngồi ở đó, cũng không lên tiếng.
Một lát sau, Tam hoàng tử không nhịn được mà chảy một ít mồ hôi, đầu hắn ta cũng cuối thấp xuống, liền nhìn thấy tay áo của phụ hoàng…
Tam hoàng tử buột miệng hỏi: “Tại sao hai tay áo phụ hoàng lại nhăn như vậy?”
Trước đây phụ hoàng hắn ta đều vô cùng chỉnh tề, không chút cẩu thả, một nếp nhăn cũng không có, nhưng hôm nay, tại sao tay áo lại nhăn như vậy…
Tấn Sóc Đế cũng cúi đầu xuống nhìn thoáng qua.
Là do Chung Niệm Nguyệt cố ý làm nhăn.
Hắn thoải mái để lộ tay áo đầy vết nhăn ra, cười khẽ nói: “Con mèo đến từ tuyết vực, trắng như tuyết lại có chút tinh nghịch, thích nhất là dẫm lên tay áo của người khác.”
Dứt lời, sắc mặt Tấn Sóc Đế có chút dịu xuống, mới nói tiếp: “Truyền Thái Y xem qua cho Thái Tử.”
Trong cung thì lấy đâu ra mèo như vậy?
Thái Tử nghĩ thầm.
Tam hoàng tử cũng nghĩ như vậy.
Nhưng Tam hoàng tử cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn ta không sợ trời không sợ đất nhưng lại sợ nhất lúc phụ hoàng không nói gì, yên lặng không chút tiếng động làm cho chân hắn ta mềm nhũn.
Tấn Sóc Đế vẫn chưa phê bình hay khen ngợi về biểu hiện của bọn họ ngày hôm nay, sau khi Thái Y đưa Ngọc Nhan Cao cho Thái Tử, Tấn Sóc Đế liền kêu cung nhân đưa bọn họ ra ngoài.
Kỳ Hãn đi tới cửa, bước chân liền ngừng lại.
Đúng rồi, phía sau bình phong không có mèo nhưng lại có Chung Niệm Nguyệt.
Kỳ Hãn không nhịn được đứng từ phía xa nhìn về phía tay áo của phụ hoàng.
Lúc này Tấn Sóc Đế vuốt nhẹ ống tay áo, khuôn mặt mờ mờ ảo ảo phía sau bình phong, giống như hắn đang cân nhắc điều gì đó, khiến cho Kỳ Hãn cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Phụ hoàng…..cũng thích con mèo này sao?
Tam hoàng tử sau khi ra ngoài liền đi thẳng tới cung Trang phi.
Trang phi tức giận mắng hắn ta: “Hôm nay đưa các ngươi cùng tới coi bài thi đó là vì muốn lót đường cho các ngươi. Nếu ngươi nói lựa chọn đúng, các cống sinh kia chắc chắn sẽ phục ngươi, trong tương lai sẽ tình nguyện mà đi theo ngươi. Nhưng hôm nay thì hay rồi, ngươi nói cái gì vậy chứ? Chỉ sợ rằng đám cống sinh này một chút cũng không để mắt tới Tam hoàng tử là ngươi mà chỉ quan tâm một mình Thái Tử!”
Sau khi Trang phi bình tĩnh lại, nói tiếp: “Nam nhân trước thành gia sau lập nghiệp. Có lẽ là vì con vẫn chưa thành thân nên vẫn còn suy nghĩ ấu trĩ như vậy….”
Tam hoàng tử vừa nghe thấy liền biết được mẫu phi muốn nói cái gì, vội vàng hành lễ, sau đó liền đi thẳng tới cửa….
Mẫu phi chắc chắn muốn tìm một nữ tử đoan trang, một bụng thơ văn, xuất thân không thấp đưa tới cho hắn ta.
Nữ tử như vậy, sợ rằng trong miệng đều là quy củ, đến lúc đó chẳng phải sẽ đè đầu cưỡi cổ hắn sao? Nếu như vậy, còn không bằng hắn ta cưới Chung Niệm Nguyệt còn hơn. Hắn còn có thể nghĩ cách khi dễ Chung Niệm Nguyệt!
Sau khi Chung Niệm Nguyệt về phủ, Chung Tùy An rất nhanh đã theo sau.
Chung Tùy An bình tĩnh mà kể cho Vạn thị nghe, trên mặt không có chút nào tự kiêu.
“Chúc mừng ca ca.” Chung Niệm Nguyệt lấy từ trong tay áo ra một món đồ, đưa cho hắn.
Đây là lần đầu tiên nàng mua quà, món quà này vẫn chưa từng đưa qua cho ai, nàng muốn tặng nó cho Chung Tùy An.
Chung Tùy An cúi đầu nhìn xuống, là một miếng bội ngọc.
Chung Tùy An có chút ngạc nhiên, nắm chặt bội ngọc, thấp giọng nói: “Đa tạ muội muội.” Sau này hắn đã có thể dành hết tâm tư cho việc triều đình, cho dù muội muội không được Tấn Sóc Đế quan tâm nữa thì hắn vẫn có thể bảo hộ nàng không chút kẽ hở.
Hắn còn phải tự tay chọn hôn phu cho nàng, đưa nàng xuất giá, nhìn nàng trải qua cuộc đời này không chút lo lắng hay khổ sở nào.
Chung Tùy An nắm chặt miếng ngọc bội trong tay.
Khi nhìn xuống lần nữa, lại nhìn thấy phía trên mặt ngọc bội khắc hai chữ xiêu xiêu vẹo vẹo ‘phát tài’!
Khóe miệng Chung Tùy An có chút giật giật, lòng từ ái của một vị huynh trưởng liền bay hơn phân nửa.
……Nhưng hắn vẫn treo nó ở bên hông.
Phía bên này, Chung Niệm Nguyệt sờ sờ miếng ngọc bội còn lại trong túi, vui vẻ nói: “Đi đi đi, về phòng ta lại khắc thêm một cái nữa!”
Hương Đào hỏi: “Tại sao tiểu thư lại khắc thêm một cái nữa?”
“Cái này là cho bệ hạ!” Chung Niệm Nguyệt nói.
Nàng chép chép miệng nói: “Ta sẽ khắc hy vọng bệ hạ có nhiều nhi tử, mà khoan đã….chữ nhiều như vậy có hơi mỏi tay.”
Nàng lẩm bẩm nói: “Người ta thường nói ‘thăng quan phát tài’ là ngụ ý tốt đẹp. Nhưng hắn đã là người có địa vị cao nhất trên thiên hạ này rồi, lại còn có cả một ngân khố to như vậy….khắc ‘trường thọ’? Sợ là bệ hạ nghe vạn tuế nhiều tới phát chán rồi.”
“Không thì khắc ‘ngưu bức’ đi. Khắc xong thì ngày mai chúng ta có thể nhìn thấy Thám Hoa rồi! Ngày mai sẽ có Quỳnh Lâm Yến!”
*Ngưu bức: giỏi, cực kỳ giỏi.