Nhưng Tấn Sóc Đế vẫn cố gắng nhịn xuống.
Trên mặt cũng không để lộ ra bất kỳ cảm xúc gì khác.
Hắn chỉ nhìn về phía Mạnh công công, nói: “Mạnh Thắng, phái người đi xem thử.”
Mạnh công công đáp lại.
Ý của bệ hạ chính là muốn đích thân hỏi chuyện của Chu gia.
Mạnh công công cẩn thận rời khỏi xe ngựa, để lại không gian cho hai người Chung Niệm Nguyệt.
Rất nhiều người không dám nhìn thẳng thánh nhan, vì vậy thành ra khuôn mặt của Mạnh công công lại được nhiều người nhớ tới hơn.
Ông vừa bước tới, ngay lập tức những người phụ trách dập lửa liền nhận ra ông.
“Mạnh công công?”
Bọn họ kinh ngạc mà nhìn về xe ngựa phía sau, nghĩ thầm, hèn gì vừa nãy có người quỳ xuống hành lễ kêu ‘bệ hạ.’
Trong nhất thời, những người dập lửa lại càng ra sức cố gắng dập lửa.
Những xe ngựa chở nước lấp kín xung quanh Chu gia.
Thời gian chờ đợi luôn luôn dài.
Chung Niệm Nguyệt tỉnh lại lúc nửa đêm, nên cũng không thể ngủ lại được nữa, chỉ có thể dựa vào thành xe ngựa cho đỡ mệt mỏi.
Chỉ là thành xe ngựa vô cùng cứng, khi dựa vào thực sự rất đau.
Chung Niệm Nguyệt nghiêng nghiêng đầu, còn đang nghĩ muốn đổi lại tư thế ngồi thì Tấn Sóc Đế đã vươn tay ra đỡ sau đầu nàng, nói: “Tới vội như vậy? Ngay cả tóc cũng chưa búi.”
Chung Niệm Nguyệt nghe thấy lời này liền sửng sốt, bây giờ nàng mới đột nhiên nhớ ra.
Nàng quay đầu lại nhìn Tấn Sóc Đế, không nhịn được cầm lấy vạt áo Tấn Sóc Đế, kinh ngạc hỏi: “Bệ hạ cũng vội sao?”
Cho nên vạt áo vẫn chưa được cột lại gọn gàng.
Tấn Sóc Đế rũ mắt, nhìn thoáng qua bàn tay nàng: “Ừ.”
“Tại sao?”
“Ngươi nói xem?”
Chung Niệm Nguyệt ngập ngừng một lát, nhỏ giọng hỏi: “Là bởi vì có người bẩm báo cho bệ hạ, Chu phủ xảy ra hỏa hoạn mà ta đang ở trước cửa Chu phủ sao?”
Lúc này Tấn Sóc Đế mới đưa tay tới, nắm lấy cổ tay Chung Niệm Nguyệt, nói: “Đương nhiên. Nếu không chỉ cần dưới bầu trời này, hôm nay có hỏa hoạn, ngày mai lại đánh nhau, thì lúc nào trẫm cũng phải thức dậy vào nửa đêm vội vàng chạy tới sao?”
Chung Niệm Nguyệt ngơ ngác nhìn hắn.
Xưa nay nàng không sợ trời không sợ đất, lúc này mới cảm thấy có chút ngượng ngùng: “Bệ hạ vất vả rồi.”
Cổ họng Tấn Sóc Đế nghẹn lại, hắn muốn nói, trẫm không muốn nàng nói câu này.
Đột nhiên Chung Niệm Nguyệt xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, vui mừng nói: “Dường như lửa đã được dập bớt rồi.”
Tấn Sóc Đế thu hồi lại suy nghĩ, một tay đặt lên vai Chung Niệm Nguyệt, ánh mắt lướt qua đỉnh đầu nàng, nhìn về phía Chu phủ.
Hắn muốn nói với nàng, mặc dù đã dập được một chút lửa nhưng cũng chưa chắc người bên trong có thể sống sót.
Từ xưa tới nay, hắn không bao giờ tin vào những cái hy vọng đó, cho nên mỗi khi ở trước mặt đám Kỳ Hãn, Kỳ Cẩn, hắn luôn luôn không chút thương tình mà phá đi chút hy vọng đó.
Nhưng hôm nay, hắn lại thể không mở miệng nói bất cứ lời gì.
Tấn Sóc Đế không nhịn được xoa nhẹ cái gáy của Chung Niệm Nguyệt, trong bất giác ngón tay luồn vào mái tóc mềm mại của nàng, hắn thấp giọng nói: “Ngươi chợp mắt một chút đi, ở đây đã có trẫm canh rồi.”
Còn chưa đợi nàng trả lời, tay Tấn Sóc Đế đã che lấy hai mắt nàng, cưỡng ép nàng nằm xuống.
Sức lực của nàng không bằng hắn nên chỉ có thể ngã đầu nằm lên đùi hắn.
Đến khi lửa được dập tắt hoàn toàn thì trời đã tờ mờ sáng.
Chung Niệm Nguyệt gắng gượng, mở to mắt, trong đầu có rất nhiều suy nghĩ đan xen với nhau.
Đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, người bên ngoài xe ngựa cung kính nói: “Thưa bệ hạ…..chỉ có được một vài hạ nhân chạy ra được. Sau khi xem qua tình trạng bên trong viện với lời của hạ nhân thuật lại, không biết…..không biết vì lý do gì mà Chu tiểu thư kia lại dùng một đao giết chết Nhị thẩm của nàng ấy, cũng chính là Nhị phu nhân. Thật sự là một hành vi ngỗ nghịch phạm thượng. Sau đó nàng ấy còn châm lửa đốt, lúc đó nàng cùng mẫu thân nàng vẫn còn bên trong viện, sợ là đã thi cốt vô hồn.
*Thi cốt vô hồn: Không còn sót lại chút gì.
Chung Niệm Nguyệt nghe thấy liền giật mình ngồi thẳng dậy.
Nàng chống người ngồi dậy, nhưng một tay lại đè trúng đùi của Tấn Sóc Đế. Cơ bắp Tấn Sóc Đế căng cứng, trong miệng phát ra một tiếng ‘tê’ nhẹ.
“Bệ hạ?” Giọng nói người đứng bên ngoài vang lên.
Nhất thời bên trong xe ngựa không phát ra bất cứ tiếng động nào.
Tấn Sóc Đế duỗi tay đỡ Chung Niệm Nguyệt ngồi thẳng dậy.
Lúc này Chung Niệm Nguyệt mới thu tay lại.
Nàng nhỏ giọng nói: “Sao có thể?”
Người bên ngoài xe ngựa kinh ngạc, lúc này mớ nhớ ra…..đêm qua, Chung tiểu thư tới trước, sau đó bệ hạ cũng tới, còn…..còn đưa Chung tiểu thư lên xe ngựa, à không, bế lên xe ngựa mới đúng.
Lúc đó bọn họ đang dập lửa tới đầu óc cảm thấy mơ hồ, còn cho rằng bản thân nhìn lầm!
Lúc này Chung Niệm Nguyệt duỗi tay ra, vén màn lên, cau mày nói: “Sao có thể?
Chu phu nhân đang bệnh nặng, nàng ấy còn đang bận rộn chăm sóc. Xung đột gì mà có thể khiến cho nàng ấy ra tay giết người? Huống chi ngươi đã gặp qua Chu tiểu thư sao? Nàng ấy tuổi không lớn thì sao có thể giết được một người trưởng thành? Càng không nói tới, sau khi Đại phu nhân bệnh nặng, hạ nhân trên dưới Chu phủ đều nghe lời Nhị phu nhân. Nhiều hạ nhân như vậy mà có thể trơ mắt nhìn bà ta bị đâm chết sao?”
Hắn ta nghe thấy nàng nói vậy liền sửng sốt, trong lòng cảm thấy vô cùng khinh thường, cho rằng nàng chỉ là một tiểu cô nương không hiểu chuyện, nhưng trên mặt hắn ta vẫn không dám biểu lộ ra ngoài.
Trong xe ngựa, giọng nói Tấn Sóc Đế lần thứ hai vang lên: “Tiểu thư hỏi ngươi, sao không trả lời?”
Hắn ta kinh ngạc một lúc, ngay cả nhìn thẳng mặt Tấn Sóc Đế cũng không dám, vội vàng cuối thấp đầu xuống, nói: “Không, tiểu nhân không dám. Thưa tiểu thư, hạ nhân Chu phủ nói, nửa đêm đột nhiên xảy ra chuyện nên cũng không có ai biết rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ là khi bọn họ đi lấy nước dập lửa mới nhìn thấy Nhị phu nhân đã nằm trên mặt đất…..lại không thấy Chu tiểu thư ở bên cạnh Đại phu nhân, nên tiểu nhân mới cả gan suy đoán, sợ là lúc nửa đêm Đại phu nhân đột nhiên trở bệnh nặng nên Chu tiểu thư mới phát điên…..”
“Suy đoán vô căn cứ.” Tấn Sóc Đế ngắt lời hắn ta.
Hắn ta nghe thấy lời này sợ tới mức quỳ rạp xuống mặt đất, liên tục nói: “Vâng, vâng, bệ hạ, là tiểu nhân múa rìu qua mắt thợ. Tiểu nhân nói sai rồi.”
*Múa rìu qua mắt thợ: Biểu diễn trình độ thấp kém của mình trước mắt người có trình độ hơn hẳn mình.
“Có tìm ra được Chu tiểu thư không?” Tấn Sóc Đế hỏi.
“Không thể nhìn thấy rõ diện mạo…..” Người đó lúng túng trả lời.
Trong đầu Chung Niệm Nguyệt ‘ong’ một tiếng, đột nhiên nàng cảm thấy bản thân không còn chút sức lực nào nữa mà ngã về phía sau, dựa vào người Tấn Sóc Đế, một lúc sau vẫn không mở miệng nói gì.
“Việc này giao cho Hình Bộ.” Tấn Sóc Đế nói.
“Vâng, vâng.”
Màn che đã thả xuống, hắn ta đứng thẳng lưng lại nhưng vẫn không thể nhìn thấy hình ảnh bên trong, càng không hiểu rõ vì sao Chung tiểu thư này lại có giao tình tốt với bệ hạ như vậy.
Xe ngựa chậm rãi rời đi.
Tấn Sóc Đế thấp giọng nói: “Mới vừa nãy, Niệm Niệm trả lời rất thông minh, không hổ là nữ nhi của Chung đại nhân.”
Nếu ba hoàng tử được Tấn Sóc Đế khen như vậy, đương nhiên sẽ thụ sủng nhược kinh, sợ rằng sẽ khoa trương tới mức nước mắt nước mũi chảy không ngừng.
Nhưng sau khi Chung Niệm Nguyệt nghe hắn nói xong, nàng vẫn không trả lời.
Đương nhiên Tấn Sóc Đế biết nàng cảm thấy rất đau khổ.
Nếu sớm biết sẽ có ngày hôm nay…..hắn sẽ không tìm nhiều người bồi nàng chơi như vậy.
Sau khi lớn lên, sẽ luôn có người lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.
Sẽ có người chết cũng sẽ có người bệnh.
Một đám người như vậy, chẳng phải nàng vẫn sẽ còn thương tâm dài dài sao?
Tuy nhiên, suy nghĩ này chỉ lướt nhanh qua đầu Tấn Sóc Đế.
“Việc này giao cho Hình Bộ, ngươi không tin bản lĩnh của phụ thân ngươi sao? Việc này chắc chắn sẽ được điều tra rõ ràng.” Tấn Sóc Đế thấp giọng nói.
Xe ngựa vẫn đang chạy về phía trước, cũng không biết đã đi được bao xa.
Lúc này Chung Niệm Nguyệt mới đột nhiên nhớ ra: “Đã giờ nào rồi? Hôm nay bệ hạ không thượng triều sao?”
Nàng ngước mặt lên, vẻ mặt có chút uể oải, viền mắt có chút ửng hồng, đôi mắt đã ngập nước. Tim Tấn Sóc Đế khẽ động, không nghĩ tới câu đầu tiên nàng hỏi là liên quan tới hắn.
Tấn Sóc Đế chỉ cảm thấy lúc nàng ngẩng đầu lên vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.
Bởi vì xưa nay lúc nào cũng thể hiện bản thân kiêu căng nên hôm nay lại càng khiến cho người khác đau lòng nàng hơn.
Tấn Sóc Đế nói: “Hôm nay chỉ là tiểu triều.”
“Vậy bệ hạ đi trước đi, ta về phủ.”
Tấn Sóc Đế sẽ không vì bất kỳ ai mà bỏ qua việc triều chính.
Đó là đối với mọi người.
Nếu có người cầu xin hắn không cần rời đi, hắn chỉ bình tĩnh lạnh lùng mà nhìn người đó.
Nhưng nếu Chung Niệm Nguyệt làm như vậy, trong lòng hắn không nhịn được mà sinh ra chút cảm giác ôn nhu.
Trong đầu Tấn Sóc Đế hiện lên một suy nghĩ.
Trên đời này chỉ có một mình Chung Niệm Nguyệt là có thể đánh bại được hắn.
“Niệm Niệm, đi theo trẫm…..” hồi cung.
Tấn Sóc Đế vẫn chưa nói xong.
Có tiếng xe ngựa đang chạy lại gần.
Giọng nói của Vạn thị vang lên: “Niệm Niệm?”
Sáng sớm bà thức dậy cũng biết được tin của Chu phủ, sợ rằng nữ nhi sẽ bị liên lụy nên phải gấp gáp chạy tới.
Cuối cùng vẫn là nữ nhi của người khác.
Tấn Sóc Đế nghĩ thầm.
Nhưng lần này hắn không còn cảm thấy khó chịu như lúc trước nữa, bởi vì hắn đã hiểu rõ, tiểu cô nương mà hắn luôn đặt trong lòng bàn tay này, hắn muốn đổi một vị trí khác cho nàng.
Tấn Sóc Đế vén màn lên, nhìn về phía Vạn thị, giọng nói có chút khách khí lại trộn lẫn chút cung kính.
Hắn nói: “Chung phu nhân.”
Vạn thị kinh ngạc giật mình, không nghĩ tới Tấn Sóc Đế cũng ở đây.
Trong lòng bà cảm thấy vô cùng kinh ngạc, còn đang tính hành lễ thì Tấn Sóc Đế đã kêu Mạnh công công đỡ lấy bà. Cẩn thận bế Chung Niệm Nguyệt đưa sang cho Vạn thị.
Vạn thị vẫn chưa nhận ra được sự thay đổi của Tấn Sóc Đế.
Bà cẩn thận đặt Chung Niệm Nguyệt về xe ngựa của bà, không biết tình hình của Chu phủ ra sao, bà cũng không dám lên tiếng hỏi lung tung, chỉ có thể mang nữ nhi về phủ để nàng ngủ tiếp.
Đến khi Chung Niệm Nguyệt tỉnh lại thì toàn bộ kinh thành đều biết được chuyện xảy ra ở Chu phủ.
Vạn thị không dám nhắc tới Chu tiểu thư, chỉ nói: “Cũng đã mấy ngày con không đi Quốc Tử Giám rồi, chúng ta cùng nhau đi giải sầu một chút được không?”
Chung Niệm Nguyệt chưa bao giờ trải qua cảm giác đột nhiên mất đi một người bạn.
Cho dù đây chỉ là một quyển sách nhưng cả hai đã làm bạn lâu như vậy…..
Nàng dụi dụi khóe mắt, đáp lại: “Ân.”
Đến khi ra cửa, Chung Niệm Nguyệt mới biết được Vạn thị đưa nàng tới tiệc ngắm hoa của Trưởng công chúa.
Cao Thục Nhi vừa nhìn thấy nàng liền đi tới.
Rất ít người biết Chung Niệm Nguyệt và Chu Ấu Di có quen biết nhau, ngay cả việc nàng chơi chung với đám Tần Tụng cũng có rất ít người biết.
Cao Thục Nhi vù không muốn Chung Niệm Nguyệt xem thường mình, nàng ta tươi cười nói: “Chúng ta qua bên kia nói chuyện đi, ngươi có biết người ngồi bên trong là ai không? Chính là La tiểu thư! Nàng là đích nữ của nhà mẹ đẻ Thái Hậu.”
Thân phận này đủ quý trọng nha, Cao Thục Nhi nghĩ thầm.
Nàng ta muốn nhìn thấy Chung Niệm Nguyệt lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên nói, ngươi vậy mà có thể quen biết được quý nữ như vậy!
Nhưng không ngờ được Chung Niệm Nguyệt chỉ liếc mắt nhìn nàng ta một cái, trả lời: “Ân.”
Chung Niệm Nguyệt vẫn giống như trong nguyên tác miêu tả, sau khi ngũ quan của nàng nẩy nở, bất luận là đi đến chỗ nào, thì luôn là trung tâm của ánh nhìn.
Hôm nay cũng như vậy.
Cao Thục Nhi đi bên cạnh nàng cũng được chú ý hơn một chút.
Cao Thục Nhi chưa từng được trải qua cảm giác được nhiều người chú ý như vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng vui mừng.
Khi các nàng đến gần, thiếu nữ mặc xiêm y màu xanh biếc, bờ vai nhỏ gọn, dáng người cao gầy, chậm rãi đứng dậy. Khóe mắt vô cùng quyến rũ nhưng cách trang điểm đã làm giảm đi vài ba phần.
Cao Thục Nhi liền nói: “Đây là La tiểu thư.”
Lúc này bên trong hoàng cung.
Cửa sổ bên trong điện đã được đóng kín lại, lúc này mới mở ra một chút, khi ánh sáng chiếu vào, người bên trong không nhịn được mà hắt xì một cái.
Ngay lập tức các cung nhân trong điện liền quỳ xuống, sợ hãi nhìn về phía lão phụ nằm trên giường.
Mái tóc của lão phụ kia đã bạc trắng, khuôn mặt có đầy nếp nhăn, xiêm y thướt tha, trên tay cầm lấy một bình nước ấm, ánh mắt hơi rũ xuống, không biết đã ngủ hay còn thức.
Hạ nhân nhỏ giọng nói: “Nhìn bệ hạ giống như đã ra khỏi cung suốt đêm.”
Một lúc sau mới nghe thấy lão phụ kia trả lời: “Không nghĩ tới trước khi ta sắp chết thì bệ hạ lại thay đổi tính dục.”
*Tính dục: Giới tính
Hạ nhân nghe thấy không dám trả lời.
Không biết đã qua bao lâu: “Người thám thính hành tung bệ hạ…..”
Hạ nhân nói: “Hắn đã tự giác cắn đầu lưỡi tự sát.”
“Ừ.” Lão phụ đáp lại: “Nếu hắn không chết, nói không chừng bệ hạ lại tới đây.” Lão phụ khẽ thở dài nói: “Bệ hạ đa nghi, ngay cả mẫu thân ruột thịt mà cũng sợ a.”