Cao Thục Nhi cực kỳ kinh ngạc.
Còn chưa đợi Chung Niệm Nguyệt kinh ngạc thì nàng ta đã bước tới trước một chút, run rẩy nói: "Thái, Thái Tử điện hạ...."
Người ở phía sau bình phong cũng đứng dậy: "Ai?"
Giọng nói có chút khàn mang theo chút cảm giác áp bức.
Cao Thục Nhi bị dọa cho sợ hãi, đứng ngây ngốc ở đó không biết nên làm gì.
Bóng người kia rất nhanh liền bước ra ngoài, đi thẳng tới chỗ Cao Thục Nhi.
Khuôn mặt ngơ ngác của Cao Thục Nhi đối mặt với hắn, trong nháy mắt, nàng ta cảm giác được nàng ta sẽ bị ánh mắt lạnh như băng đó giết chết ngay tại chỗ.
"Ngươi là ai?" Kỳ Hãn lạnh giọng hỏi.
Trong ấn tượng của Cao Thục Nhi, Thái Tử là một người ôn nhu văn nhã. Dường như cổ họng nàng ta bị cái gì đó chặn lại, lắp bắp, không nói được chữ nào, nàng ta thực sự cảm thấy rất là sợ hãi.
"Nàng là nữ nhi của Cao Đại học sĩ, Cao tiểu thư." Chung Niệm Nguyệt lười biếng trả lời thay.
Lúc này Kỳ Hãn mới xoay người nhìn sang.
Mới nhìn thấy rõ được Chung Niệm Nguyệt đang ngồi ở phía bên kia.
Vẻ lạnh lùng trên người hắn lập tức biến mất, hắn nhếch môi cười nói: "Là bằng hữu của biểu muội?"
Tuy rằng Cao Thục Nhi có chút ngốc nhưng cũng không đến mức ngu xuẩn. Nàng ta dùng hết sự thông mình của cả đời, nhanh chóng trả lời: "Phải, phải."
Kỳ Hãn: "Khó trách."
Lúc này Cao Thục Nhi mới cảm thấy cả người nhẹ nhõm, không còn cảm giác sợ hãi lo lắng đó nữa.
Kỳ Hãn quay người lại, vẻ mặt bình tĩnh, thấp giọng nói: "Khi biểu muội còn nhỏ, không thích chơi cùng người khác, chỉ muốn đi theo phía sau ta, hiện tại.....lại có rất nhiều bằng hữu."
Không biết vì sao Cao Thục Nhi lại có chút run rẩy, nàng ta ngẩng đầu lên nhìn về phía Chung Niệm Nguyệt, đầu óc trở nên rối bời.
Thái Tử....Dường như Chung Niệm Nguyệt đối với Thái Tử càng trở nên quan trọng hơn...
Chung Niệm Nguyệt hơi cau mày nói: "Khi đó còn nhỏ không biết gì."
Cao Thục Nhi: "..."
Sao nàng lại dám nói như vậy?
Kỳ Hãn cũng không tức giận.
Hắn ngồi xuống ghế, trùng hợp là vị trí này đối diện với Chung Niệm Nguyệt nhưng lại khá gần Cao Thục Nhi.
Cao Thục Nhi không cảm thấy vui vẻ nổi.
Bởi vì hắn chẳng thèm liếc mắt nhìn nàng ta một cái.
Đương nhiên, nếu hắn nhìn nàng ta thì trong lòng nàng ta cũng chỉ cảm thấy sợ hãi.
Kỳ Hãn lên tiếng hỏi: "Khi đó biểu muội nói thích ta, cũng là còn nhỏ không biết gì?"
Chung Niệm Nguyệt cảm thấy Kỳ Hãn có chút kỳ lạ.
Tại sao phải hỏi trong lòng nàng có hắn hay không?
Nàng lười biếng miết ngón tay nói: "Lời này ta đã từng nói với rất nhiều người....biểu ca có muốn biết là những ai không?"
Kỳ Hãn: "Vậy sao? Có những ai?"
Đúng là dò hỏi thật kỹ càng.
Chung Niệm Nguyệt nhìn sang bên cạnh hắn nói: "Cao tiểu thư, ta rất thích....mày lá liễu, môi anh đào, dáng người thon thả, giống như một đóa hoa lan nở rộ...."
Cao Thục Nhi nghe xong liền cảm thấy mơ hồ, hai gò mà đỏ ửng không biết là do ngại ngùng hay tức giận.
Chung Niệm Nguyệt cực kỳ xinh đẹp, những lời khen ngợi từ miệng nàng nói ra, thì chẳng khác nào đang sỉ nhục người khác. Nhưng cho tới tận bây giờ, có rất ít người khen Cao Thục Nhi xinh đẹp. Điều mà cha nương nàng ta nói nhiều nhất chính là đức hạnh và phẩm chất.....Nhưng sinh ra làm con người thì có ai mà không thích được khen là xinh đẹp chứ?
Kỳ Hãn cười nhẹ một tiếng.
Hắn đúng là đã trầm ổn hơn lúc trước rất nhiều, nếu hai năm trước mà nghe Chung Niệm Nguyệt nói những lời này, thì lúc này sắc mặt hắn đã tái xanh, cho rằng Chung Niệm Nguyệt đang đùa cợt hắn.
Hắn nghiêng đầu liếc Cao Thục Nhi một cái.
Cao Thục Nhi cảm giác được sự lạnh lẽo đó lại trở lại nữa rồi.
Trong bất giác nàng ta cảm thấy rùng mình, còn đang tính mở miệng nói.
Kỳ Hãn lại nói tiếp: "Còn ai nữa? Nếu biểu muội nói còn có huynh trưởng của biểu muội hay Chu tiểu thư....yêu thích này rất là khác biệt."
Bình tĩnh như vậy?
Chung Niệm Nguyệt nhìn chằm chằm hắn, lắc đầu nói: "Ta còn thích cha của biểu ca."
Kỳ Hãn: "..."
Sắc mặt Kỳ Hãn hơi thay đổi, nhưng hắn vẫn cố gắng kiềm chế.
Ngược lại là Cao Thục Nhi, nàng ta thiếu chút nữa vì kinh ngạc mà ngã xuống ghế.
Sao nàng dám nói thẳng mà không kiêng dè một chút nào vậy?
Kỳ Hãn nói: "Vậy muội cứ thích đi."
Chung Niệm Nguyệt không còn lời nào để nói.
Ra ngoài được một thời gian thì trở nên rộng lượng như vậy? Ngay cả cha mà cũng nhường cho nàng sao? A, cũng phải, nàng không phải nam nhân nên cũng không thể thay thế hắn làm Thái Tử, hắn đương nhiên không sao.
Một lần nữa Cao Thục Nhi lại ngây ngốc.
Thái Tử....Thái Tử rộng lượng như vậy? Hắn không vì vậy mà tức giận sao?
Kỳ Hãn thấp giọng nói: "Ta chỉ mong biểu muội, có thể thích ta nhiều hơn một chút."
Lúc này Chung Niệm Nguyệt thực sự cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Khó trách được người này sẽ làm nam chính của nguyên tác....đúng là co được dãn được. Bị nàng sỉ nhục nhiều như vậy nhưng vẫn có thể thong thả như vậy. Nếu là nguyên chủ thì sao có thể chịu được trước dáng vẻ "thâm tình" này của hắn chứ, nhưng Chung Niệm Nguyệt thì không....
Chung Niệm Nguyệt hơi nhướng mày.
Động tác này đối với người khác thì có chút không đứng đắn, nhưng khi nàng làm lại thêm vài phần mỹ lệ.
Nàng nói: "Biểu ca muốn cưới ta?"
"Đúng vậy." Kỳ Hãn ôn nhu nói: "Ta với biểu muội đang quen biết nhau từ nhỏ, tới tuổi này rồi thì cũng nên đính ước với nhau."
Chung Niệm Nguyệt nghiêng đầu hỏi hắn: "Biểu ca muốn nói với bệ hạ?"
Kỳ Hãn trả lời: "Đương nhiên."
Để cho cha ngươi bắt người xuống hồ nhặt ngọc vậy.
Chung Niệm Nguyệt chép chép miệng.
Nhưng mà nghĩ lại, chưa chắc gì Tấn Sóc Đế sẽ làm như vậy....dù sao thì đây cũng là nhi tử ruột thịt của hắn...
Chung Niệm Nguyệt cười nhẹ nói: "Vậy biểu ca đi nói đi."
Để nàng xem, Kỳ Hãn đứng vị trí nào trong lòng Tấn Sóc Đế, với lại muốn xem Tấn Sóc Đế sẽ xử lý chuyện hôn sự của Kỳ Hãn ra sao.
Khuôn mặt Kỳ Hãn liền thả lỏng, vui vẻ nói: "Được."
Trong lòng Cao Thục Nhi vốn đang căng thẳng nhưng sau đó liền thả lỏng.
Nàng ta đoán không sai.
Nhất định Chung Niệm Nguyệt và Tấn Sóc Đế có quan hệ gì đó....nếu không, nàng có thể gọi Huệ phi một tiếng a di, là có thể xem như hoàng thân quốc thích sao? Sao bệ hạ có thể vô cớ mà đối xử tốt với nàng như vậy? Vào hôm sinh thần còn mang nàng lên phía trên cùng nhau sóng vai!
Lúc này bên ngoài cửa có tiếng động truyền tới.
Hạ nhân gõ cửa nói: "Trưởng công chúa kêu tiểu nhân mang tới cho tiểu thư một ít điểm tâm..."
Dứt lời, hắn ta liền đẩy cửa mang khay điểm tâm vào.
Đột nhiên hắn ta nhìn thấy Thái Tử, ngạc nhiên không ít, sau đó liền vội vàng hành lễ.
"Đứng dậy đi." Kỳ Hãn nói.
Cũng không giải thích gì nhiều. Ai mà không biết hắn và Chung Niệm Nguyệt là biểu huynh muội, hơn nữa còn có thêm Cao Thục Nhi ở đây, bọn họ có thể làm gì chứ?
Hạ nhân đứng dậy, có chút chần chờ.
Vậy điểm tâm này nên đặt ở trước mặt ai đây?
Trưởng công chúa kêu hắn ta mang tới cho Chung tiểu thư, nhưng thân phận Thái Tử lại tôn quý hơn...
Hắn ta cúi đầu nhìn xuống, không phải là có hai đĩa sao?
Vì vậy hắn ta đặt một đĩa ở trước mặt Kỳ Hãn, sau đó quay người lại đặt một đĩa trước mặt Chung Niệm Nguyệt, còn nói: "Mời tiểu thư nếm thử, đây là điểm tâm do chính tay đại trù mà chúng ta tự hào nhất làm."
Sắc mặt Kỳ Hãn đột nhiên thay đổi, lạnh lùng nói: "Cút đi."
Hạ nhân kia liền bị dọa sợ, vội vàng quỳ xuống: "Tiểu nhân, tiểu nhân nói sai lời nào mạo phạm tới Thái Tử....."
Kỳ Hãn đi tới trước mặt Chung Niệm Nguyệt.
Cầm lấy một khối điểm tâm: "Đưa tay ra."
Hạ nhân kia run rẩy mở lòng bàn tay ra.
Nét mặt Kỳ Hãn không thay đổi, dùng ngón tay nghiền nát khối điểm tâm kia ra, tất cả đều rơi vào lòng bày tay của hạ nhân: "Ngươi ăn đi."
Hạ nhân liền dập đầu nói: "Đa tạ điện hạ ban thưởng."
Sau đó liền bỏ vào trong miệng.
Chung Niệm Nguyệt cau mày: "Biểu ca đang làm gì vậy?"
Kỳ Hãn nhìn chằm chằm hắn ta: "Đi xuống đi." Dường như hắn đã khôi phục lại dáng vẻ ôn nhu văn nhã kia.
Lúc này hạ nhân mới xoay người bò dậy, chậm rãi đi ra ngoài cửa.
Kỳ Hãn cúi đầu, thân thể đã dần thả lỏng, hắn nói: "Vừa rồi ta có chút kích động, chỉ là....chỉ cần là người lạ đưa thức ăn tới, ta sẽ cảm thấy nghi ngờ, không dám để cho biểu muội dùng."
Chung Niệm Nguyệt ngừng lại, hơi ngạc nhiên mà nhìn hắn.
Đúng là nàng chưa từng nghĩ tới.
Chẳng lẽ chuyện xảy xa ở huyện Thanh Thủy, hắn vẫn có nhớ kỹ như vậy?
Kỳ Hãn nói: "Biểu muội mau dùng đi, yến tiệc cũng không có gì thú vị, sợ rằng chút nữa muội sẽ bị đói."
Chung Niệm Nguyệt lắc đầu nói: "Vốn dĩ ta không có ý định dùng thức ăn ở bên ngoài." Chỉ cần vô miệng nàng, người của Chung gia và Tấn Sóc Đế đều vô cùng để tâm.
Đúng là nàng đã từng nghĩ sẽ chết để quay trở về nhưng nàng không muốn vì ăn mà chết đâu.
Quá chật vật.
Cũng rất đau.
Cũng không dễ dàng chết như vậy.
Nàng không muốn nếm lại cảm giác thống khổ đó nữa.
Kỳ Hãn cúi đầu nhìn nàng, trong ánh mắt hiện lên cảm xúc không rõ ràng, một lúc sau mới trả lời: "Vậy thì không ăn nữa."
Kỳ Hãn cũng không ở đây quá lâu, chỉ lộ mặt một chút liền rời đi.
Lúc này Cao Thục Nhi mới chậm rãi khôi phục lại tinh thần, ánh mắt nàng ta nhìn Chung Niệm Nguyệt giống như đang nhìn yêu quái. Chung Niệm Nguyệt làm thế nào mà có thể được Tấn Sóc Đế coi trọng, lại còn được Thái Tử chăm sóc như vậy?
Lúc này Chung Niệm Nguyệt mở miệng nói: "Bằng hữu mới, đi thôi. Chúng ta đi ra ngoài một chút."
Chung Niệm Nguyệt cũng không nhìn tới đĩa điểm tâm kia, liền đứng dậy đi ra ngoài.
Đi được một chút, nàng nhìn qua Cao Thục Nhi hỏi: "Ngươi có mang theo lò sưởi tay không?"
"Không, không có...."
"Vậy có ai mang?"
"Có chuyện gì sao?"
Chung Niệm Nguyệt nói: "Vậy liền nhờ ngươi đi tìm cái mới, ngươi nhìn đi, đã không còn nóng nữa rồi."
Cao Thục Nhi còn đang tính hỏi, sao nàng dám sai khiến nàng ta như vậy? Nhưng nhớ lại lúc nãy, ở trước mặt Thái Tử nàng ta đã nói nàng ta là bằng hữu của Chung Niệm Nguyệt....
Cao Thục Nhi miễn cưỡng cười một cái, nói: "Không phải chỉ là một cái lò sưởi tay thôi sao, ta đi tìm thay ngươi."
Chung Niệm Nguyệt gật đầu.
Nghĩ thầm, tiểu cô nương này đúng là có chút không thông minh.
Khi Cao Thục Nhi đi tìm lò sưởi tay, vô tình đụng phải Chu tiểu thư.
Chu tiểu thư thắc mắc hỏi: "Ngươi đi đâu? Mà nửa ngày nay không nhìn thấy ngươi vậy?"
Cao Thục Nhi mở miệng: "Ta...." Nàng ta ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy trong tay La tiểu thư có cầm theo lò sưởi tay, nàng ta liền nói: "La tiểu thư, lò sưởi tay của ngươi....có thể cho ta mượn dùng một chút không?"
La tiểu thư thắc mắc mà nghiêng đầu nhìn nàng ta.
Cao Thục Nhi quay đầu lại nhìn.
Chung Niệm Nguyệt đã đi gần tới hoa viên rồi, có không ít người đang nhìn nàng.
Cao Thục Nhi hơi mím môi, quay đầu lại nói: "La tiểu thư, ta thực sự cần có việc gấp."
Lúc này La tiểu thư mới đưa lò sưởi tay cho nàng ta.
Cao Thục Nhi ôm vào trong ngực, quay người lại đi tới chỗ Chung Niệm Nguyệt.
Chu tiểu thư cười nói: "Nàng ta không nhẫn nhịn được, muốn dùng lò sưởi tay ném Chung Niệm Nguyệt sao? Ta đi xem một lát."
Còn chưa đợi nàng ta bước chân đi, thì nhìn thấy Cao Thục Nhi cầm lấy lò sưởi tay đưa cho Chung Niệm Nguyệt.
Nét mặt Chu tiểu thư liền biến đổi: "Rốt cuộc nàng ta đang làm cái gì?"
La tiểu thư nhìn thấy vậy thì có hơi cau mày, nghĩ thầm, Chung tiểu thư này đúng thật là kiều khí. Đi đến đâu cũng phải có người đi theo hầu hạ.
******
Sau khi Kỳ Hãn rời phủ Trưởng công chúa, liền tiến cung bái kiến Tấn Sóc Đế.
Hắn ở trước mặt Tấn Sóc Đế không còn sợ hãi như trước, thấp giọng bẩm báo những việc mà hắn đã làm trong những ngày qua.
Tấn Sóc Đế nhìn tấu chương trước mặt: "Ừ." Sau đó đặt bút xuống, hỏi: "Vết thương trên ngực ngươi sao rồi?"
Trong lòng hắn biết phụ hoàng là một người lãnh khốc vô tình, để cho phụ hoàng mở lời hỏi thăm như vậy còn khó hơn lên trời, cho nên hôm nay chính là cơ hội tốt....
Kỳ Hãn cúi đầu nói: "Thái Y đã xem qua, phải nghỉ ngơi một thời gian. Hiện tại nhi thần đã uống thuốc được nửa tháng, tháng sau sẽ quay lại Nhạc Châu..."
Tấn Sóc Đế nói: "Không cần quay lại Nhạc Châu, việc này trẫm sẽ giao cho đại ca của ngươi làm." Dứt lời, hắn cầm lấy một quyển sách trên bàn, ném tới trước mặt Kỳ Hãn nói: "Hai năm trước khi trẫm hỏi ngươi, ngươi cố hết sức cũng chỉ có thể đọc được một nửa, hiện tại thì sao?"
Kỳ Hãn cúi người nhặt quyển sách lên, nét mặt không thay đổi, khom lưng nói: "Nhi thần đã có thể nhớ được toàn bộ, nếu có chỗ nào không hiểu, nhi thần sẽ hỏi Tiền đại nhân...."
Ánh mắt Tấn Sóc Đế dừng trên người hắn, cẩn thận quan sát hắn.
Nếu lúc trước, Kỳ Hãn chắc chắn sẽ không thể giữ được bình tĩnh, trên trán sẽ chảy không ít mồ hôi. Nhưng hôm nay hắn vẫn có thể bình tĩnh mà đứng đó.
Trên mặt Tấn Sóc Đế hiện lên chút ý cười: "Thái Tử trưởng thành."
Trong lòng Kỳ Hãn liền thở phào nhẹ nhõm, ngay lúc này, hắn liền quỳ xuống dập đầu nói: "Tạ phụ hoàng, nhi thần có một chuyện muốn nói với phụ hoàng...."
"Nói."
"Nhi thần và Chung tiểu thư đã lớn lên cùng với nhau, cảm tình vô cùng tốt. Nhi thần cả gan kính xin phụ hoàng tứ hôn cho nhi thần và Chung tiểu thư..."
Ý cười trên mặt Tấn Sóc Đế liền biến mất.
Không có tên Chu Văn Nham ngu xuẩn như heo kia, không có Tam hoàng tử, không có Cẩm Sơn Hầu thì vẫn còn Thái Tử này.
"Hôm nay Chung tiểu thư đã đi đâu?" Hắn hỏi Mạnh công công.
Mạnh công công liền phất tay một cái.
Liền có người bước vào, quỳ trước mặt Tấn Sóc Đế, thấp giọng nói: "Thưa bệ hạ, tiểu thư tới phủ Trưởng công chúa."
Tấn Sóc Đế thấp giọng nói: "Đúng là đã lâu không nhìn thấy...."
Kỳ Hãn quỳ gối ở bên dưới, đợi một lúc lâu vẫn không nghe thấy phụ hoàng lên tiếng, không nhịn được lên tiếng lần nữa: "Phụ hoàng...."
Hắn đã lớn hơn, dần trở nên trầm ổn, năng lực cũng đã được cải thiện rất nhiều. Nhưng hắn vẫn không biết rằng muốn lấy được đồ từ trong tay phụ hoàng hắn là một việc vô cùng khó khăn.